Người Tìm Xác

Nhưng cả ba chúng tôi đều biết làm như thế cốt cũng chỉ để an ủi người còn sống mà thôi, bởi vì hồn phách của Thang Lỗi có lẽ đã bị âm sai mang đi từ lâu rồi. Còn chuyện mẹ của Thang Lỗi nói bà ấy thường xuyên mơ thấy con trai, chẳng qua cũng chỉ là do “ngày suy nghĩ nhiều đến chuyện gì thì đêm sẽ mơ về chuyện đó” thôi, chứ không phải là Thang Lỗi chết không nhắm mắt… Nhưng2nếu chúng tôi có thể giúp đỡ họ được một chút cho họ an tâm thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Vài ngày sau, bên Thanh Đảo có tin tức thông báo những chuyện cần thiết đều đã được làm thỏa đáng, chỉ chờ chúng tôi đến giúp họ chuyển căn biệt thự và di cốt của Liễu Mộng Sinh sang là được. Di cốt còn dễ, nhưng căn biệt thự này đúng là rất khó vận chuyển.

Chúng tôi bèn để họ phá dỡ căn biệt5thự trước, sau đó cho tất cả gạch đá vào ba chiếc container dài để vận chuyển về Thanh Đảo. Trước khi đi, chú Lê còn dán bùa niêm phong cửa của ba chiếc container, đồng thời dặn dò lái xe nhất định không được phép mở cửa container ra và mỗi ngày chỉ có thể bắt đầu đi vào giờ Tý, sau giờ Mão phải dừng xe lại nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, lộ trình một ngày phải kéo dài tận ba ngày. Còn những di6cốt còn lại của ông Liễu Mộng Sinh sẽ do chúng tôi tự lái xe đưa đến Thanh Đảo. Lần này có chú Lê chuẩn bị nên tôi cũng thảnh thơi hơn nhiều, vì có rất nhiều chuyện tôi và Đinh Nhất đều không biết cách làm.

Mảnh đất bên chủ đầu tư chọn khá xa xôi, nhưng cũng có mặt hướng về phía biển, là một nơi tốt xuân về hoa nở… Tôi nghĩ chắc ông Liễu Mộng Sinh và bà Uông Nhược Mai sẽ thích5nơi này.

Khi tất cả các “đồ vật” đều được chôn hết xuống đất, chú Lê làm một trận pháp an hồn, sau đó mới tiếp tục xây nhà ở trên. Đêm xuống, chúng tôi để tất cả các công nhân tạm thời cách xa nơi này, vì chúng tôi muốn xác nhận lại tình huống hiện tại của ông Liễu Mộng Sinh như thế nào.

Khi gặp lại ông Liễu Mộng Sinh, tôi phát hiện quanh người ông ấy đã không còn đám khí đen kia, người3đàn ông này đã khôi phục lại vẻ ôn tồn lễ độ khi còn sống. Ông ấy lễ phép nói với chúng tôi: “Ân tình của ba vị… kiếp này tại hạ khó quên.”

Chú Lê khẽ gật đầu: “Sau khi xây xong, chỗ này sẽ là một tòa điện thờ, chờ đến khi bà cụ Uông mất đi, chúng tôi sẽ chôn cất bà ấy ở đây, đến lúc đó hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Sau này tôi hỏi chú Lê tại sao chú có thể khẳng định bọn họ sẽ vĩnh viễn ở đây? Giờ tấc đất tấc vàng, chưa biết chừng ngày nào đó nơi này bị khai phá, bọn họ lại phải dọn nhà đi ấy chứ!

Chú Lê bèn cười, nói: “Yên tâm đi! Sau khi bà cụ Uông trăm tuổi mất đi, nơi này sẽ trở thành từ đường cho mọi người vào thăm quan, chú sẽ bảo công nhân tạo một bộ tranh vẽ trên tường ở phòng chính, kể lại chuyện tình của hai người họ. Đồng thời chú cũng sẽ loan tin, nếu người tới đây mà có lòng vô lễ thì sẽ phải chịu bị nguyền rủa… Cho nên, dù mấy chục năm sau có người muốn động vào nơi này cũng sẽ phải tìm một cao nhân phong thủy tới để xử lý, chứ họ không dám động chạm linh tinh đâu.”

Tôi giật mình: “A! Có nguyền rủa thật ạ!”

Chú Lê trợn mắt với tôi: “Đương nhiên là giả! Chú có rảnh đâu mà hạ lời nguyền ở đây!”

Từ Thanh Đảo trở về, chú Lê không nhận mấy vụ làm ăn lớn, tôi không hiểu nên hỏi chú ấy từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát đã đổi tính à? Nhưng chú Lê nói với tôi rằng: “Trăng tròn rồi sẽ khuyết, nước đầy sẽ bị tràn… Chúng ta cũng nên dừng lại.”

Tuy tôi cũng hiểu đạo lý này, nhưng vừa nghĩ tới việc không thể kiếm tiền, tôi lại cảm thấy hơi ngứa ngáy khó chịu. Đinh Nhất còn cười nhạo nói tôi là đồ bần hàn, cả đời số lao lực.

Không biết có phải vì tuổi ngày càng lớn, người thân bên cạnh lại ít đi, nên tôi luôn cảm thấy phải có tiền mới an tâm được. Dù hiện giờ cha mẹ không còn, nhưng tôi vẫn còn có Chiêu Tài mà!

Vợ chồng nhà đấy chỉ có lão Triệu đi làm kiếm tiền, dù lương lậu của bác sĩ khá cao nhưng cũng chỉ là số tiền cố định, không thể làm giàu được! Nên người làm em trai như tôi vẫn nên chuẩn bị một chút cho họ, thế vẫn còn hơn những người đến khi gặp chuyện mới giúp được một ít.

Xét cho cùng, có lúc bạn bè giúp mình cũng là vì tình cảm, không giúp cũng không phải là bổn phận của họ, bạn không thể vì người ta không có khả năng giúp được mình mà lại đi trách người ta được, tiền đâu phải tự dưng mà có, ai mà chẳng có công việc, cuộc sống riêng của mình?!

Cho nên nguyên tắc của tôi là, ở phương diện tiền bạc, nếu có thể dựa vào chính mình thì quyết không thể dựa vào người khác được! Còn những chuyện khác thì… Ha ha vẫn cứ ra ngoài mà nhờ vả bạn bè thôi.

Mấy ngày nay nhìn mọi người đi đi lại lại ở trong nhà mà khó chịu, thế là tôi nghĩ đến chuyện sao chúng tôi không đi ra ngoài du lịch nhỉ? Nhưng lão già keo kiệt chú Lê lại nói: “Du lịch phải cần dùng tiền, mà giờ thì làm gì có thu nhập…”

Tôi bĩu môi: “Không có khoản thu vào phải trách ai ạ! Chẳng phải hôm qua có công việc tốt nhưng chú không nhận đấy à?!”

Ai ngờ chú Lê lại nói: “Chuyện kia cũng chẳng liên quan đến tính mạng, bọn họ không mời được chú thì cũng sẽ đi tìm người khác thôi! Giờ chú phải nghỉ ngơi thật khỏe đã, dưỡng thần cho tốt lên rồi nói sau.”

Tôi trợn mắt nhìn chú Lê nhưng không nói gì, tôi cũng chẳng có lòng dạ nào ở lại nhìn cái dáng vẻ âm u sầu thảm của lão già này nên lôi kéo Đinh Nhất về nhà. Ở đây nhìn ông ấy làm bộ làm tịch thì thà về nhà đưa Kim Bảo đi chơi còn hơn.

Buổi sáng ngó vào Blog, tôi thấy có khá nhiều dân mạng phàn nàn rằng bây giờ chi phí ăn tiêu cho dịp Tết quá cao, chỉ cho bọn trẻ con lì xì thôi mà cũng sắp phá sản đến nơi rồi. Không hiểu sao tôi lại thấy hâm mộ, vì họ còn được bỏ ra nhiều bao lì xì, có nghĩa là có rất nhiều họ hàng người thân trong nhà! Không giống tôi… có muốn cho cũng không có người thân nào mà cho.

Buổi trưa tôi nhận được điện thoại của Chiêu Tài bảo tôi và Đinh Nhất tối sang ăn cơm, tôi không nhịn được phải dặn trước: “Nếu là thịt cá thì em không ăn đâu nhé!”

Chiêu Tài cười ầm lên: “Yên tâm, tối nay chúng ta ăn lẩu bò, đúng món em thích nhất!”

Tôi cười gian: “Thế còn tạm được… Chị bảo lão Triệu khi nào tan làm thì gọi cho em!”

Đến tối, tôi thấy sắp đến giờ ăn nên định gọi điện cho Chiêu Tài hỏi xem còn thiếu nguyên liệu gì không, chúng tôi sẽ đi mua luôn cho, nhưng không hiểu sao gọi mãi mà không thấy Chiêu Tài bắt máy.

Lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng bà chị này đang vội làm đồ ăn nên không nghe thấy. Nhưng một lát sau tôi gọi lại mà vẫn không có ai nghe máy… lúc này lòng tôi có cảm giác không ổn.

Vì tôi không có chìa khóa nhà của Chiêu Tài, nên khi tới cửa nhà, tôi chỉ có thể nhấn chuông cửa để chị ấy ra mở, nhưng chúng tôi đứng ấn chuông một lúc lâu mà vẫn không thấy gì cả.

Cuối cùng tôi đành phải gọi điện cho lão Triệu để anh ấy mau về nhà! May mà lúc ấy lão Triệu đã ở dưới lầu nên chẳng bao lâu đã chạy lên trên mở cửa cho chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui