Người Tìm Xác

Chú Lê nghe A Phát nói như vậy thì quay lại nhìn tôi, thế là tôi vội vàng cười với A Phát nói: “Cảm ơn, chúng tôi quen tự lái xe rồi...”

Câu trả lời này của tôi coi như là lễ phép từ chối, nhưng2ý cũng rất rõ ràng, chính là chuyện của chúng tôi không cần anh quan tâm. A Phát cũng hiểu, không nói gì nữa, nhưng tôi có thể nhận ra hắn có hứng thú với chúng tôi nhiều hơn là giới thiệu taxi...

Sau bữa ăn,5ba người chúng tôi lượn một vòng quanh huyện, làm quen với địa hình nơi này, sau đó mới làm bộ như vừa làm xong việc, mệt mỏi về lại nhà nghỉ của A Phát.

Vừa vào cửa đã thấy A Phát và mấy người địa6phương đang thì thầm nói chuyện gì đó, thấy chúng tôi đi vào, hắn nhiệt tình nói: “Mọi người về rồi, ăn cơm tối chưa?”

Tôi cười nói: “Chúng tôi chưa kịp ăn! Anh làm mấy món đơn giản đưa lên phòng nhé, muộn rồi chúng5tôi cũng ngại ra ngoài!”

A Phát nói một câu “Không vấn đề gì”, sau đó đuổi mấy người kia về, một mình vào bếp. Rất nhanh, chúng tôi mới lên phòng được một lát thì A Phát đã bưng bốn món xào và một âu3cơm đi vào.

Thấy sau khi để đồ ăn xuống, A Phát định đi ra ngoài, Đinh Nhất nhìn tôi ra hiệu, anh ta vẫn còn ở ngoài cửa, chưa đi hẳn. Tôi cố ý thấp giọng nói: “Ông chủ, lượng hàng lần này nhiều quá, không còn mấy nhà có nhiều hàng như vậy, hay chúng ta gom hết lại đi!”

Chú Lê đi đi lại lại mấy bước trong phòng, sau đó u sầu nói: “Không được, như thế quá nguy hiểm, làm không tốt sẽ bị cớm để ý.”

“Chúng ta chưa quen chỗ này, gấp như vậy thì làm sao tìm được người có nhiều hàng chứ?” Tôi dùng giọng gấp gáp nói.

Chú Lê không trả lời tôi ngay, ông ấy suy nghĩ một lúc mới ung dung nói: “Chiều nay tôi nghe một nhà buôn bản địa nói, chủ hàng lớn nhất ở đây là Đà Gia, hàng của hắn nhiều mà hàm lượng tinh khiết lại cao, chỉ là nghe nói trung gian của hắn gần đây đã bị cảnh sát bắt, nên hiện nay Đà Gia sẽ không có động tĩnh gì lớn.”

Lúc này Đinh Nhất lặng lẽ đi ra cạnh cửa, nghe ngóng, sau đó lắc đầu nói: “Đi rồi…”

Tôi và chú Lê nhìn nhau cười, nếu A Phát thực sự là tay trong của Đà Gia, tôi tin là chẳng mấy chốc nữa sẽ có người chủ động liên hệ với chúng tôi.

Sau đó chúng tôi phân tích cách làm ăn của Đà Gia, nếu là mấy tiểu thương mua hàng nhỏ lẻ, chúng sẽ giao dịch bình thường. Nhưng nếu đối phương muốn mua nhiều hàng, thì khi giao dịch sẽ cầm theo một lượng tiền mặt lớn, lúc đó chúng sẽ bày trò giết người cướp tiền, thần không biết quỷ không hay.

Chúng tôi vốn cho rằng phải ở đây vài ngày mới câu được con cá lớn Đà Gia này, không ngờ sáng sớm hôm sau, đã có một tờ giấy được nhét vào khe cửa, trên đó viết: “Muốn hàng, tối nay gặp ở quán bar Lam Hồ! - Đà Gia.”

Trong giai đoạn này, chúng tôi với hắn vẫn chưa tin tưởng nhau, cho nên chuyến đi này chỉ có thể là tôi và Đinh Nhất đến xem tình hình thực tế thế nào, hoặc là không đi.

Cuối cùng cân nhắc lợi hại, quyết định vẫn để tôi và Đinh Nhất đến đó, tất nhiên, dù hai chúng tôi cùng đi nhưng sẽ có một người trong tối một người ngoài sáng, đề phòng xảy ra chuyện.

Về phần Lưu Mẫn, họ tự sẽ toàn lực phối hợp với chúng tôi, quét sạch mấy nhà buôn nhỏ ở đây có quan hệ với Đà Gia. Để không khiến Đà Gia nghi ngờ, họ vẫn sẽ để lại mấy người mua giả giả thật thật ở những nơi khác, nhưng đều có cảnh sát mật giám sát, chỉ sợ bọn chúng không dám liên lạc với kẻ truyền tin của Đà Gia, nếu không một khi liên lạc, có thể sẽ bị truy ngược lại.

Đêm đó, ở quán bar Lam Hồ.

Một mình tôi ngồi trong góc, theo dõi tình huống trong quán bar, còn Đinh Nhất phụ trách đảm bảo an toàn cho tôi trốn ở đâu thì không biết.

Có lẽ còn sớm, lúc này người đến quán rượu không nhiều lắm, thỉnh thoảng có mấy đám thanh niên nam nữ tốp năm tốp ba đến nhưng đều uống rượu cầm chừng, rất ít người uống thả cửa sau vụ nhặt xác kia.

Trong lúc đó cũng có không ít người đẹp đến bắt chuyện với tôi, đã từng nghe danh đến Vân Nam sẽ gặp được gái đẹp, nhưng tiếc là diễm ngộ này không đúng lúc nên tôi dành khéo léo từ chối.

Đột nhiên, có một người đàn ông đen gầy đẩy cửa đi vào, dù sao người đến đây một mình như tôi cũng rất hiếm, cho nên tên này vừa xuất hiện thì tôi lập tức cảnh giác.

Gã này sắc mặt xanh đen, có cảm giác bệnh tật. Đầu tiên hắn đi đến chỗ quầy bar thì thầm mấy câu với bartender, sau đó bắt đầu vô tình nhìn sang tôi.

Khí chất của người đàn ông này hoàn toàn đúng với từ “người trong ngành”, cho dù hắn là người sẽ gặp chúng tôi tối nay thì cũng chỉ là một kẻ lâu la của Đà Gia mà thôi, xem ra cả hai bên đều không tin tưởng nhau.

Làm nghề này, ai cũng đề phòng cao độ, đừng nói là người lạ như chúng tôi, ngay cả người thân bên cạnh cũng không hoàn toàn tin được, nếu không chỉ cần không chú ý thì có khi chết thế nào cũng không hay.

Cứ như vậy, chúng tôi thỉnh thoảng lại để ý nhau đến tới hơn nửa đêm, tên kia mới bưng hai chén rượu đến trước mặt tôi nói: “Người anh em, đi một mình à?”

Tôi gật đầu, ra hiệu mời hắn ngồi xuống nói chuyện...

Mới đầu chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm, về sau hắn đi thẳng vào vấn đề, nói mình tên Từ Bính, là đàn em của Đà Gia, hỏi chúng tôi có phải là muốn mua hàng không?

Tôi cười nói: “Cái gì hàng với không hàng, chúng tôi là người làm ăn bình thường, có phải lão đại của anh hiểu lầm gì không?”

Từ Bính thông minh cười nói: “Người anh em, cẩn thận một chút cũng không sai, nhưng đừng cẩn thận quá, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tốt! Nói thật cho cậu biết vậy! Hiện nay trong tay Đà Gia hiện nay vừa hay có một lượng hàng lớn chờ xuất đi, chỉ cần các cậu có tiền mặt, mua nhiều, Đà Gia có thể hạ hai giá!”

Tôi nghe giật mình: “Hai giá?! Độ tinh khiết thế nào?”

Từ Bính nghe xong liền đưa một bọc “hàng mẫu” nhét vào tay tôi nói: “Thuần hay không thuần cậu thử một chút sẽ biết! Tuyệt đối khó tìm được đồ tốt hơn...”

“Vậy số lượng...”

“Ít nhất là năm mươi ký!” Từ Bính thì thầm.

Tôi gật đầu nói: “Chuyện nhỏ, chúng tôi cần gấp hai ba lần số đấy! Chỉ là hàng này có được hay không, tôi còn phải về để ông chủ quyết định, anh để lại cách liên lạc, đến lúc đó, chúng tôi sẽ liên lạc lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui