Người Tìm Xác

Ngón tay mẹ Ngụy Tử Huyên run rẩy chỉ về phía cửa sổ sát đất ở phòng khách nói: “Huyên Huyên....”

Cha Ngụy Tử Huyên biến sắc, lập tức nhìn theo ngón tay vợ, nhưng trừ ánh trăng lạnh lẽo hoang vu thì không còn gì nữa! Nhưng nhìn ánh mắt kinh hoàng của vợ, cũng không giống đang nói đùa!

Thế là ông ấy đứng dậy bật đèn phòng khách lên, ánh sáng chiếu khắp phòng, lúc này mẹ Ngụy Tử Huyên nhìn lại phía cửa sổ thì không thấy bóng dáng con gái đâu2nữa.

Cha Ngụy Tử Huyên giải thích chuyện ban đêm là do vợ mình thương nhớ con quá nên mới sinh ra ảo giác. Thế nhưng mẹ Ngụy Tử Huyên lại không nghĩ vậy, bà ấy tin chắc đêm đó mình đã thấy Ngụy Tử Huyên! Bởi vậy bọn họ mới tìm đến chú Lê nhờ giúp đỡ...

Con người tôi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tốt trước, nên tôi cảm thấy có lẽ đúng là người mẹ vì quá lo lắng cho con gái đã sinh ra ảo giác. Thế nhưng chú Lê lại5nghĩ khác, chú ấy cảm thấy trạng thái lúc đó của ông Ngụy và bà Ngụy đều rất mệt mỏi, mà dương khí trên người của nữ giới lại yếu hơn nam giới, cho nên bà Ngụy mới nhìn thấy những thứ không nên thấy kia.

Nghe chú ấy nói thế, lòng tôi không khỏi trầm xuống, nếu thực sự là như vậy thì sợ Ngụy Tử Huyên lành ít dữ nhiều rồi!!

“Không thể nào? Cô bé kia chỉ là giận dỗi bỏ nhà đi? Sao có thể nghiêm trọng như thế được?” Tôi giật6mình nói.

Chú Lê cũng không hiểu thế nào: “Tình huống cụ thể chỉ có thể đến nhà Ngụy Tử Huyên mới biết được.”

Sáng hôm sau ba chúng tôi đến nhà của Ngụy Tử Huyên trong khu biệt thự Phỉ Thúy Ngọc Viên, cha mẹ cô bé đã chờ sẵn ở đó. Lúc ấy người mở cửa cho chúng tôi là người giúp việc, vừa nghe chúng tôi đến, người giúp việc đã vội vàng chạy đi gọi ông bà chủ.

Điều kiện của nhà họ Ngụy thực sự rất tốt, hai vợ chồng đều là5dân kinh doanh, tất nhiên sẽ khiến cuộc sống của mình thoải mái nhất có thể. Nhưng không biết vì sao, vừa bước vào, tôi đã cảm thấy căn nhà này bên trong được trang hoàng quá sang trọng, cảm giác không giống như nhà.

Đối với chuyện xảy ra đêm hôm đó, ký ức của mẹ Ngụy Tử Huyên vẫn còn như mới, bà ấy có thể miêu tả rõ ràng Ngụy Tử Huyên mặc đồ gì, mà theo lời bà ấy thì đồ cô bé mặc lúc đó không giống đồ hôm cô3bé bỏ đi.

Cha của Ngụy Tử Huyên nói với chúng tôi: “Thật ra lúc đầu tôi chỉ coi đây là ảo giác của bà ấy, nhưng lúc bà ấy miêu tả quần áo con gái mặc trên người, tôi nhận ra kiểu quần áo đó con gái chưa bao giờ mặc, nếu như đây thực sự là ảo giác của bà ấy, thì bà ấy phải nhìn thấy dáng vẻ bình thường của nó mới đúng!”

Chú Lê quay lại nói với bà Ngụy: “Chị có thể miêu tả lại một lần nữa, lúc đó người Ngụy Tử Huyên có chỗ nào rất bẩn hoặc lộn xộn không?”

Bà Ngụy nghĩ nghĩ nói: “Không có, lúc đó nó đứng im ngoài cửa nhìn tôi, mặt không có biểu cảm gì. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy quần áo trên người nó, nhưng từ đầu đến chân đều rất sạch sẽ, ngay cả tóc cũng chải rất chỉnh tề.”

Chú Lê nghe vậy càng nhíu mày chặt hơn, thế là tôi thì thầm: “Những điểm này có vấn đề gì ạ?”

Chú ấy thở dài: “Cái này chắc chắn không phải là ảo giác của bà Ngụy, chỉ sợ Ngụy Tử Huyên không được tốt…”

Bà Ngụy khóc nấc lên, liên tục tự trách mình, nếu như không phải mình tịch thu điện thoại của con gái, thì con gái cũng sẽ không bỏ nhà đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện!

Tôi biết lúc này có tự trách cũng không có ý nghĩa gì, nên tôi cố ý nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, trước đó các vị có đi hỏi bạn học của cô bé xem chúng có biết Ngụy Tử Huyên ở đâu không?”

Tôi vừa nói xong biểu cảm của cha mẹ Ngụy Tử Huyên dường như có chỗ khó xử. Tôi thầm nghĩ đây là vấn đề khó vậy sao? Vì sao hai người họ lại có thái độ như vậy?

Sau đó họ mới nói, vì bình thường công việc quá bận rộn nên họ chưa từng để ý nhiều đến cuộc sống của Ngụy Tử Huyên, vì vậy cũng không biết con gái có bạn bè thế nào, bây giờ đến lúc có chuyện muốn biết thì đã muộn rồi.

Tôi thở dài, sau đó mượn bà Ngụy điện thoại của Ngụy Tử Huyên, tôi muốn xem nội tâm của cô bé này thế nào? Điều tôi không ngờ đến là khi mở điện thoại của Ngụy Tử Huyên, lại có phát hiện kinh ngạc, trong danh bạ điện thoại không có số của bất cứ người bạn nào?!

Tôi giật mình hỏi cha mẹ Ngụy Tử Huyên: “Hai người đã xóa hết danh bạ điện thoại à?”

Bọn họ lắc đầu nói: “Sau khi tịch thu điện thoại, chúng tôi vẫn khóa trong tủ, cũng không xem qua!”

Tôi thầm nghĩ, thật kỳ lạ... một đứa trẻ lớn như vậy sao đến một người bạn cũng không có chứ? Thế là tôi mở mấy mạng xã hội ra xem, nhưng cũng không có nội dung gì nhiều.

Wechat của Ngụy Tử Huyên trừ mấy người bạn cùng lớp thì không có thêm người bạn nào khác, điều này nói lên, cô bé không có quan hệ thân thiết với bạn bè trong lớp...

Tôi không ngờ một cô học sinh có thể như thế... sạch sẽ, ngay cả Blog cũng không có gì. Đến tận khi tôi vào app trò chơi, mới biết vì sao Ngụy Tử Huyên cô độc như vậy

Đó là một game điện thoại tên là “Trời sinh một đôi”, tôi dùng Wechat của Ngụy Tử Huyên đăng nhập, bên trong có tất cả hội thoại của Ngụy Tử Huyên với nhân vật trong game. Cô gái nhỏ cô độc này thông qua game điện thoại nói chuyện yêu đương với nhân vật ảo trong đó.

Trong trò chơi này, Ngụy Tử Huyên thích một nhân vật tên là Thâm Nam, mẫu nhân vật có khí chất u buồn, có lẽ chính điều này đã thu hút người cũng u sầu như Ngụy Tử Huyên.

Nhưng kỳ lạ là, khi tôi lấy thân phận Ngụy Tử Huyên nói chuyện, Thâm Nam lúc trước tình nồng ý đậm với Ngụy Tử Huyên không có chút phản ứng nào, điều này rất kỳ lạ?! Chẳng lẽ game này có vấn đề?

Không có cách nào, cậu ta không để ý đến tôi, tôi đành phải mò lại ghi chép những lần nói chuyện trước, xem có khi nào Ngụy Tử Huyên sẽ nói với bạn trai giả lập sau khi mình rời nhà thì sẽ đến đâu không?!

Khi xem lại ghi chép hội thoại giữa Ngụy Tử Huyên và Thâm Nam, tôi càng hoảng sợ! Những câu chuyện được ghi lại khiến tôi có cảm giác Ngụy Tử Huyên không phải đối thoại với nhân vật trong game, mà giống như đang nói chuyện với một người có ý thức thực sự!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui