Người Tìm Xác

Tưởng Tú Lan nghe Khúc Lãng nói xong thì nổi điên, bà ta liên tục nói: “Mẹ đã làm gì sai chứ? Mẹ yêu con nhiều như thế mà? Mẹ làm tất cả cũng chỉ là vì tương lai của con thôi! Mẹ hy vọng con có thể có

một tương lai tươi sáng, có thể rời khỏi nơi nhỏ bé này, đến sống ở thành phố lớn! Tất cả những điều này cũng là vì tốt cho con, vì sao con lại không hiểu chứ?”

Đến lúc này, chú Lê đã nghe không2nổi nữa, chú quay ra nói với Tưởng Tú Lan bằng giọng bực dọc: “Người không hiểu chính là bà đấy! Cậu ta là con trai bà, không phải là đồ vật được sở hữu riêng, cậu ta có cuộc sống của mình chứ không phải sống một cuộc sống đã được vạch sẵn! Bà có biết không hả?”

“Vì sao lại thế này? Đây không phải điều mà tôi muốn... Tôi không nghĩ rằng con trai lại hận tôi như thế... Tôi không muốn mọi chuyện lại thành thế này...” Có thể5thấy Tưởng Tú Lan đã sắp đi đến bờ vực của sự sụp đổ.

Vì để tình hình không phát triển đến mức không thể khống chế được, chú Lê đành phải từ từ rút pháp khí ra, định đánh tan hồn phách của Tưởng Tú Lan... Nhưng cũng đúng lúc này, cho dù vừa rồi còn liệt kê những điều mà mình không thể chịu đựng được từ mẹ, nhưng Khúc Lãng lại đứng chắn trước Tưởng Tú Lan rồi nói: “Tha cho mẹ cháu đi, cháu sẽ khuyên mẹ rời đi,6để chú cứu cô bé...”

“Con yêu...” Tưởng Tú Lan thấy tại thời khắc quyết định mà Khúc Lãng vẫn quan tâm đến mình, nước mắt của bà ta chảy xuống, vô cùng hối hận: “Con ơi... Là mẹ sai! Là mẹ đã làm hại con...”

Sau khi Tưởng Tú Lan được con trai mình là Khúc Lãng tha thứ, oán khí trên người tiêu tan và rời khỏi người Ngụy Tử Huyên. Sau đó một nhà ba người có một thời gian ngắn ngủi đoàn tụ với nhau, thẳng đến khi tiếng gà5gáy sáng vang lên... Tưởng Tú Lan và Khúc Lãng mới từ từ biến mất. Cuối cùng chú Lê cũng hoàn thành lời hứa với bố mẹ Ngụy Tử Huyên, trả lại cho bọn họ một cô con gái hoàn toàn tỉnh táo. Tôi tin sau này cô bé sẽ hiểu chuyện hơn một chút, dù sao không phải ai cũng có thể trải qua... một khoảng thời gian kinh hoàng như thế.

Sau khi trải qua chuyện như vậy, tôi hiểu ra, trong một gia đình, nếu cha mẹ có vấn đề3thì còn nhức đầu hơn con cái có vấn đề nhiều.

Trước khi đi, chúng tôi còn cùng Trâu Khải vào bệnh viện thăm đội trưởng Ngô đang nằm dưỡng thương. Chúng tôi không rõ anh ta viết trong báo cáo thế nào về “Sự kiện nổ súng tự sát” hôm đó, dù sao ba chúng tôi vẫn nói năng thận trọng, đều trả lời chắc chắn là không biết gì cả.

Đương nhiên, đội trưởng Ngô cũng tỏ lòng cảm ơn với chúng tôi, bởi vì nếu không có chúng tôi ở đó, chờ đến khi đồng nghiệp của anh ta phát hiện đã có chuyện xảy ra, chỉ sợ lúc này anh ta đã không qua khỏi.

Tôi nghe xong thì cười và nói với anh ta: “Người với người gặp được nhau là do duyên phận, chúng tôi có thể cứu được anh có lẽ đều là do số trời đã định, anh không cần để trong lòng.”

Sau cùng chúng tôi nói chuyện vài câu nữa rồi tạm biệt đội trưởng Ngô, lúc gần đi, anh ta nói nếu có rảnh thì lại đến đây chơi, tới lúc đó anh ta sẽ chiêu đãi chúng tôi thật tốt. Tôi nghe xong thì nghĩ, nếu như không phải có việc của Ngụy Tử Huyên, sợ rằng mãi mãi chúng tôi cũng sẽ không đến quê hương Trạng Nguyên này...

Sau khi về đến nhà, chúng tôi nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe, dù sao khoảng thời gian này cũng có hơi vất vả.

Dù tay của Đinh Nhất không bị thương đến gần, nhưng để vết thương khép lại vẫn cần một khoảng thời gian. Nghĩ lại ngày đó, nếu không phải anh ta dùng tay tóm lấy đạo, chỉ sợ bây giờ tôi còn thảm hơn đội trưởng Ngô nhiều... Cho nên trong khoảng thời gian này, tôi vẫn cung phụng anh ta như cháu hầu ông, ai bảo tay của anh ta bị thương, không thể đụng vào nước chứ!

Hôm nay khi đến nhà chú Lê ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy chú rất vui vẻ, hỏi ra mới biết cha của Ngụy Tử Huyền cho chúng tôi một bao lì xì lớn để cảm ơn chúng tôi đã cứu mạng con gái ông ta. Chắc chắn là chú Lê sẽ giả vờ khiêm tốn trước, sau đó lại “miễn cưỡng” nhận lấy tấm lòng của họ. Tôi hiểu con cáo già này rõ quá mà, vừa nhắc đến tiền thì thông minh hơn cả khỉ.

Vài ngày sau tôi nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nói rằng anh ta đã xuất viện, tôi tức giận nói: “Lúc ra viện sao không nói với tôi một tiếng, tôi qua đón anh!” Anh ta cười nói: “Đón cái gì mà đón, anh có phải trẻ con đâu!” Tôi thở dài: “Anh mà là trẻ con thật thì còn làm tôi bớt lo hơn đấy!”

Sau đó anh ta hẹn ba chúng tôi đến quán Tùng Nhạc ăn cơm, một là mừng anh ta xuất viện, hai là cảm ơn trước đó chúng tôi đã cứu mạng anh ta. Tôi lúc đó cười và nói đùa: “A, thể anh làm sao để cảm ơn đây, lấy thân báo đáp nhé!”

Bạch Kiện nghe xong cười ha hả nói: “Không phải đã hứa để cho cậu từ lâu rồi à?” Tối hôm đó ba chúng tôi đúng giờ đến quán Tùng Nhạc, vừa vào phòng đã thấy Triệu Tinh Vũ và sư phụ của anh ta là Trương Lỗi cũng ở đó. Đều là người quen cả nên không ai khách sáo, cùng ngồi xuống vừa ăn uống vừa trò chuyện.

Nghĩ lại thì duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu, từ khi tôi làm mấy chuyện này thì lại làm quen với khá nhiều cảnh sát, nhưng để chính thức trở thành bạn bè thân thiết... thì cũng không nhiều.

Tôi cũng đã quên mất tại sao mình lại quen được Bạch Kiện, tóm lại có cảm giác đã quên anh ta từ rất lâu rồi, lâu đến chính tôi cũng không nhớ ra. Nghĩ lại những chuyện mà cả hai đã trải qua, Bạch Kiện đã giúp tôi không ít lần, cho nên lần trước chúng tôi đi cứu anh ta là chuyện tất nhiên, dù sao quan hệ của hai bên cũng đã rất thân thiết!

Trong lúc ăn, chúng tôi nói chuyện về tên trùm buôn ma túy “Đà Gia”, tới giờ Bạch Kiện vẫn còn hận đến nghiến răng. Thế nhưng cũng lạ, bất kể cảnh sát phát ra bao nhiêu lệnh truy nã, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Đà Gia, giống như hắn ta đã biến mất trên cõi đời này vậy.

Cuối cùng tôi cũng khuyên anh ta, chuyện này không gấp được, nếu thực sự không tìm thấy người này, vậy chứng tỏ hắn đã lén vượt biên rồi! Tôi nói để anh ta thả lỏng tâm trạng, bây giờ không bắt được cũng không có nghĩa là sau này không bắt được, kẻ gây tội nhiều sẽ có ngày bị quả báo....

Hôm đó ngoại trừ chú Lê muốn về, lấy lý do là phải đi ngủ đúng mười giờ nên đã đi từ sớm, còn lại mọi người đều ngồi lại uống bét nhè, say đến không biết trời đất đâu nữa

Buồn cười nhất là, sau khi uống say thì Bạch Kiện gọi điện cho đồng nghiệp, để cậu ta lái xe đến đón mọi người. Chắc người này là lính mới, không ngờ lại lái xe cảnh sát đến đón! Làm chủ quán cơm còn tưởng có người báo cảnh sát, liên tục nói xin lỗi chúng tôi, phân trần rằng không phải người trong quán cơm gọi điện báo!

Chuyện sau đó tôi không thể nhớ nổi nữa, tôi vốn không uống được nhiều rượu, ngày đó hứng lên cũng chả quan tâm gì, rượu hay bia cứ thế mà trút, uống nhiều đến mức mà sáng hôm sau tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung.

Lại nhìn Đinh Nhất, trông vẫn rất phơi phới, chắc chắn hôm qua anh ta chưa say! Xem ra sau này lúc rảnh rỗi, tôi phải tìm chú Lê để luyện khả năng uống rượu mới được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui