Người Tìm Xác

Ai ngờ khi tôi từ từ đến gần chỗ người đàn ông kia đứng lúc nãy, đột nhiên lại cảm nhận được một tia

tàn hồn, chẳng lẽ gần đây có thi thể?? Tôi lập tức quay đầu, không dám tin nhìn về phía chú Lê: “Gần đây hình như... có thi thể?” Chú Lê nghe xong cả kinh, vội nói với tôi: “Biết là ai không?” Tôi lắc đầu hơi bất đắc dĩ: “Không biết, thông tin của tàn hồn quá ít, là nam2hay nữ cũng không biết...”

Lúc này tôi cúi đầu nhìn về phía chỗ đồ ăn vừa rồi cái tên kia bỏ đi vội vàng để lại, phát hiện không phải là thức ăn chó, mà là mấy thứ thoạt nhìn giống như thịt viên...

“Cho ăn cái gì đây?! Người gì kinh tởm.” Tôi chịu đựng cơn buồn nôn nói. Chú Lê khom lưng nhặt một cái chén giấy dùng một lần lên, sau đó để trước mũi ngửi thử: “Đây là thịt viên... Chỉ5là thịt viên này được nấu lên rồi.”

Lúc này Đinh Nhất nhận lấy chén giấy của chú Lê cẩn thận ngửi, lông mày lập tức cau lại và nói: “Thịt này có vấn đề... Không phải bất kỳ loại thịt viên nào chúng ta thường ăn!” Tôi nghe vậy giật mình: “Á! Không phải là thịt người đấy chứ?!”

“Khó mà nói được.” Đinh Nhất đáp lờ mờ.

Chú Lê nghe thế thì làm vẻ mặt ghê tởm xoa xoa người: “Chắc chắn người đàn ông6vừa rồi có vấn đề, thảo nào vừa thấy chúng ta là lập tức chạy lấy người!”

Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy âm khí xung quanh đang tụ tập lại, cảm giác giống y như buổi tối hôm trước...

“Đến rồi... Nhưng con chó lang thang cả người đầy âm khí đang tới gần chúng ta!” Tôi căng thẳng. Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, mấy con chó nhỏ cả người dơ hầy chui ra khỏi bụi cây, đi tới trước mặt chúng tôi5không hề sợ hãi chút nào, ăn ngấu nghiến chỗ thịt viên trong những chén giấy đó.

Trong lúc nhất thời ba chúng tôi đều sững sờ tại chỗ, không biết có nên ngăn cản những con thú nhỏ đói khát này hay không, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn chúng ăn sạch toàn bộ chỗ thịt không biết là thịt gì đó.

Vì thế tôi vội “nhanh tay lẹ mắt” cướp lại một chén từ miệng một con chó nhỏ màu xám, con chó3xám nhỏ bị lấy mất đồ ăn phát ra tiếng kêu nức nở, giống như tôi vừa mới đánh nó.

Tôi vốn tưởng rằng con chó xám nhỏ này bé nên dễ bắt nạt hơn, kết quả tiếng kêu của nó lập tức gây chú ý của những con chó lang thang khác đang ăn, có thể thôi mà bọn chúng đều vây quanh chúng tôi như hổ rình moi.

Tôi thấy bọn nhãi này không có ý tốt, bèn nhanh chóng trốn ra sau Đinh Nhất: “Sao mà nhỏ mọn vậy hả! Tối qua tao còn tới cho chúng mày ăn mà!”. Những con chó này vừa nhìn thấy Đinh Nhất chắn trước người tôi, lập tức sợ sệt lũ lượt lùi về phía sau, sau đó cẳng cẳng mấy tiếng rồi chạy biến! Xem ra vẫn là khí thế của Đinh Nhất lợi hại, cả người lẫn vật chớ tới gần...

“Bây giờ làm sao đây? Chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh đây là thịt người.” Tôi hơi bất đắc dĩ.

Chú Lê cau mày nhìn những chén giấy dưới đất, sau đó trầm giọng: “Như vậy đi, chúng ta gom những thứ này lại trước, sau đó tìm cách điều tra thử người đàn ông vừa rồi có lại lịch gì...”

Tôi ngờ vực nói: “Cái này phải đi đầu tra? Vừa rồi chỉ nhìn lướt được mặt thôi mà.”

Chú Lê cười bảo tôi: “Không phải nói cô hàng xóm xinh đẹp kia của các cháu tham gia một cái hội cứu trợ động vật nhỏ gì đó ư? Đi hỏi cô ấy thử đi, có quen biết người đàn ông nào như vậy hay không.”

Tôi thấy thế cũng phải, sao lại quên khuấy mất vụ này nhỉ, mẹ Đậu Đậu có nói rồi, khu vực này tổng cộng có hơn năm mươi tình nguyện viên, phạm vi này không được xem là lớn, chắc là có thể tìm được người đàn ông kia rất nhanh.

Nhưng vấn đề bây giờ là làm gì với chỗ “thịt người” này đây? Dù sao cũng đừng hòng cấp đông trong tủ lạnh nhà chúng tôi! Cuối cùng vẫn là chú Lê mang về nhà, bởi vì nhà chú ấy có một tủ đông chuyên để đông lạnh vài thứ kỳ quái.

Buổi sáng ngày hôm sau, chúng tôi cố ý “tình cờ” gặp mẹ Đậu Đậu lúc đi ăn sáng, sau đó tôi bèn hỏi thăm xem cô ấy có quen biết những tình nguyện viên khác hay không.

Cô ấy lắc đầu đáp: “Không thân lắm, lịch xoay vòng của bọn tôi đều do trưởng nhóm của khu vực này thông báo trước mấy ngày, cho nên bình thường sẽ không gặp được các tình nguyện viên khác.”

Tôi nghe xong thì hơi thất vọng nói: “A?! Chẳng lẽ hơn năm mươi người các cô cũng không có ai quen biết nhau ư?”

“Cũng không phải, chúng tôi có một nhóm chat của tình nguyện viên trong khu chung cư... Người phụ trách của tổ tôi chính là quản trị viên.” Mẹ Đậu Đậu nói.

Trong lòng tôi lại bốc cháy lên hy vọng lần nữa, sau đó lập tức nói với cô ấy: “Vậy có thể thêm tôi vào nhóm được không? Để tôi cũng tham gia vào tổ chức công ích nhỏ này của mọi người!”

Kết quả mẹ Đậu Đậu lại bày vẻ mặt không tin nói: “Không phải chứ! Bình thường cậu bận như vậy, đôi khi cả Kim Bảo cũng phải gửi nuôi ở nhà tôi, nào có thời gian đi cho chó hoang ăn đấy!”

Tôi ngượng ngùng cười: “Vậy thì thừa lúc tôi không bận thôi, chỉ cần muốn làm thì luôn dành thời gian được mà...”

Cuối cùng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, mẹ Đậu Đậu cũng thêm tôi vào nhóm chat, kết quả vào đó mới thấy, hình đại diện những tình nguyện viên này đều là chó do mình nuôi, chẳng có tấm nào là người thật của họ cả.

Buổi tối lúc về tôi bèn thêm bạn WeChat mười mấy người giới tính nam trong nhóm, kết quả chỉ có năm người đồng ý thêm tối làm bạn. Bây giờ ai cũng cẩn thận như vậy, sợ mình bị lừa...

Tôi sàng lọc vòng bạn bè của năm người này, phát hiện họ đều không phải người đàn ông dáng người trung bình mà chúng tôi muốn tìm, xem ra cái gã kia chắc hẳn là nằm trong mười người còn lại.

Bởi vì tôi mới gia nhập, nên quản trị viên giới thiệu đơn giản cho tôi về một vài chế độ của hội, ví dụ như nếu tôi tạm thời có việc không thể đi cho chó ăn thì phải xin nghỉ trước, nếu không thì phải nhờ người khác đến cho ăn hộ, tóm lại không bỏ ngang là được. Tôi lập tức bảo đảm với cô ấy sẽ kiên trì cho ăn, lại nói, năm mươi ngày cho ăn một lần, chắc là độ khó không lớn lắm...

Đương nhiên, lúc trò chuyện riêng với quản trị viên, tôi còn giả bộ vô tình hỏi tình nguyện viên được xếp sau mẹ Đậu Đậu là ai? Sao thấy anh ta hơi lạ mặt, không giống người ở trong khu chung cư chúng ta thế:

Sau đó quản trị viên nói cho tôi biết, người kia đúng thật là một chủ nhà trong khu chung cư, ở tòa nhà 52, chẳng qua trước kia anh ta luôn cho thuê phòng, không biết sao khoảng thời gian này đột nhiên dọn về ở.

Tôi thầm vui vẻ, xem ra phạm vi chúng tôi phải tìm kiếm đã thu nhỏ lại còn toà nhà 52... Còn về theo dõi bám đuôi ấy à, tất nhiên đây là thế mạnh của Đinh Nhất rồi, cho nên tôi bảo anh ta đến tòa nhà 52 canh trước, nhanh chóng tra ra người đàn ông kia tên họ là gì, với lại địa chỉ chính xác của hắn là ở phòng số mấy, lầu mấy.

Kết quả Đinh Nhất đi không bao lâu đã lấy được hết những tin tức đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui