Người Tìm Xác

“Đúng thế nhỉ! Chẳng nhẽ Tịch Mai chết oan nên giỗ đầu bảy ngày trở về báo thù đòi mạng?”

Mấy người làm bên cạnh thi nhau nói. Thế là nhà họ Lưu từ trên xuống dưới thay nhau đồn đại về chuyện này, những người từng thấy Tịch Mai chết2cũng cảm thấy có thể có vấn đề...

Thế nhưng xã hội trong thời đại này hỗn loạn, quan chức tới ốc còn không mang nổi mình ốc, thời giờ đâu mà quan tâm tới dân chúng chết do tự sát hay bị giết! Thế là tất cả đất đai tài5sản của nhà họ Lưu đều được một người cháu tên Lưu Phú thừa kế.

Trước đó Lưu Phú không được người chú này yêu thích, bởi hắn ta là một kẻ ham chơi lười làm, bao nhiêu tài sản tố tiên để lại đều bị hắn phá sạch! Không ngờ6bây giờ hắn ta lại trở nên giàu có, được thừa kế toàn bộ gia tài bạc triệu của ông chú.

Vì được thừa kế gia sản của ông chú, Lưu Phú muốn báo hiếu giống con trai nên cùng khiêng quan tài của ông ta. Để thể hiện mình hiểu5thảo, Lưu Phú còn cố ý làm hậu sự cho cả hai vợ chồng tộc trưởng.

Ai ngờ ngay đêm đầu tiên ngồi canh quan tài, hắn ta đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, đầu lưỡi mọc ra một cái mụn độc làm Lưu Phú đau đến không ăn không3uống gì được... Cái mụn độc này rất khó chữa, mấy thầy thuốc gần đó cũng không chữa được, tuy không thể chết người ngay, nhưng giờ Lưu Phú rất giàu nên hắn cũng sợ chết. Hai ngày tiếp đó, Lưu Phú không ăn uống được gì, nếu không chữa khỏi cái mụn độc này, hắn sẽ chết đói! Đúng lúc này, có người làm nêu ý kiến: “Trước kia tộc trưởng có biết một thầy thuốc chuyên chữa các loại bệnh lạ, hay mời ông ấy đến đây?”

Lưu Phú như bắt được phao cứu mạng, vội bảo người làm đem nhiều tiền đi mời thầy thuốc kia về. Thầy thuốc này chẳng phải ai khác mà chính là người đã chế thuốc độc cho ông tộc trưởng.

Thầy thuốc thấy tiền sáng mắt, chỉ cần có tiền, đừng bảo muốn cứu người hay hại người, ông ta đều đảm bảo “Thuốc đến bệnh trừ”! Lập tức đi theo người làm nhà họ Lưu đến đồn điền của họ. Thầy thuốc kiểm tra đầu lưỡi của Lưu Phú, đưa ra kết luận vì mấy hôm nay cuộc sống thay đổi quá lớn nên trong cơ thể sinh ra một luồng khí nóng mới mọc một cái mụn độc to trên đầu lưỡi. Đơn thuốc thông thường để chữa trị nóng trong người là trị ngọn không trị gốc, đầu tiên phải loại bỏ máu độc trong mụn, sau đó mới uống thuốc trị nóng. Lưu Phú nghe thầy thuốc nói bệnh mình có thể chữa được thì rối rít cảm ơn thầy thuốc, liên tục nói: “Chỉ cần chữa khỏi đầu lưỡi, tôi sẽ hậu tạ!”

Đêm hôm đó, thầy thuốc mang theo bình lấy máu độc một mình đi vào phòng của Lưu Phú, bởi vì khi thầy thuốc chữa bệnh thì không thể có người ngoài đứng nhìn, cho nên tất cả người làm của nhà họ Lưu đều ngồi chờ ở phòng ngoài.

Cả đám người làm ngồi chờ bên ngoài, chỉ đợi bên trong gọi đi lấy thuốc và nấu. Nhưng ai ngờ sau khi thầy thuốc và Lưu Phú đi vào được một lúc, bên trong truyền ra một vài tiếng động cổ quái, âm thanh không lớn nhưng nghe giống có người đang rên rỉ.

Đám người bên ngoài nghe thấy thế thì khẽ nói chuyện với nhau, chắc đây là tiếng của ông chủ khi được thầy thuốc trừ bỏ máu độc, cho nên ai cũng không vội, đợi đến lúc xong việc thì vào dọn dẹp.

Sau đó trong phòng im ắng lạ thường, cả đám đợi hơn nửa ngày cũng không thấy thầy thuốc và Lưu Phú ra. Đến tận khi không chờ nổi nữa, bèn để một bà giúp việc già đi gọi cửa, thế nhưng gõ cả nửa ngày bên trong vẫn yên ắng, không có chút động tĩnh nào.

Đến khi đám người làm bên ngoài đẩy cửa vào xem thì bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người! Chỉ thấy mắt Lưu Phú và thầy thuốc trợn ngược, hai tay bóp cổ đối phương, đã tắt thở từ lâu...

Biết được chuyện xảy ra, đồn điền của nhà họ Lưu lập tức sôi sùng sục, mọi người sôi nổi đoán chắc là Tịch Mai chết oan nên trở về báo thù, chẳng những bắt hồn của hai vợ chồng tộc trưởng, mà còn cùng lúc giết người kế thừa sản nghiệp của họ là Lưu Phú và thầy thuốc đến khám bệnh! Người trong thôn đều sợ hãi nhớ lại lúc Tịch Mai còn sống có mâu thuẫn gì không, đừng có thuận tiện cũng bắt luôn cả mình! Nhất thời đồn điền nhà họ Lưu ai nấy đều thấy bất an, đừng nói là buổi tối, ngay cả ban ngày ban mặt mà nhà ai cũng đóng cửa, sợ tai họa tìm đến.

Dù Thấm Mộng Nam không tận mắt thấy hai cha con kia đi vào nhà họ Lưu, nhưng lúc này cả đồn điền của nhà họ Lưu cũng chỉ có căn nhà này là đèn đuốc sáng trưng, không phải nơi này thì còn đi đâu được nữa? Dù sao trông Thẩm Mộng Nam cũng giống như ăn mày, chắc chắn không thể đi vào từ cửa chính được.

Thế là hắn đi một vòng quanh nhà họ Lưu, phát hiện ở cửa sau có một lỗ chó không lớn lắm. Lúc đó Thẩm Mộng Nam mới có mười ba tuổi nên dáng người nhỏ gầy, dễ dàng chui qua lỗ chó. Nhưng vừa chui vào nhà trong, hắn bất ngờ thấy ba chiếc quan tài sơn đỏ chót nằm đấy.

Dù chỉ là một đứa trẻ đầu đường xó chợ, nhưng Thẩm Mộng Nam cũng từng đi qua rất nhiều nhà giàu để xin ăn, tất nhiên hắn biết bàn thờ và quan tài cúng người chết không thể để trong sân được, nên việc ba chiếc quan tài để ở đây chắc chắn là có vấn đề gì đấy. Hắn bên nép sát người vào chân tường để bò đi vì không muốn đến quá gần những chiếc quan tài kia, nhỡ dính phải cái gì xui xẻo thì sao.

Nhưng ngay khi hắn muốn đi ra ngoài xem tình hình, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân... Thế là Thẩm Mộng Nam trốn vào đằng sau vại nước theo bản năng.

Nghe tiếng bước chân thì chắc có khoảng bốn đến năm người, sau khi những người này tiến vào nhà trong thì chợt nghe thấy một giọng nói già nua: “Đây là quan tài của hai vợ chồng tộc trưởng và Lưu Phú, chúng tôi cũng không biết có nên đem chôn hay không, chỉ đành để tạm ở đây.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Không sao, tối nay lúc tôi làm phép thu hồn thì mọi người phải tránh ra ngoài! Những người khác trong thôn cũng không được đi lại lung tung, phải đợi đến khi trời sáng mới ra ngoài, biết không...”

Giọng nói già nua lập tức đồng ý: “Vâng vâng, đại sự yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ngay, chúng tôi có thể đi ngay bây giờ chứ?”

Một loạt tiếng bước chân hoảng loạn từ từ đi xa, trong nhà yên lặng trở lại. Lúc này, một giọng nói non nớt vang lên: “Cha, đêm nay ma nữ đó có đến không?”

Giọng nói trầm ổn nói: “Có, lát nữa con phải cẩn thận, ma nữ này có oán hận rất lớn, không dễ dàng tiêu diệt được đâu! Nhớ kỹ hiệu lệnh của cha, vào lúc mấu chốt thì đừng hoảng, chuyện gì cũng đã có cha ở đây...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui