Người Tìm Xác

Thời gian chậm chạp trôi qua, mãi mà luật sư Nghiêm và Hàn Cẩn cũng không quay lại, có lẽ cuộc đàm phán của họ không thuận lợi! Mong ngàn vạn lần đừng đúng như tôi đoán!

Nhưng năm đó vì tiền mà có thể ác độc với chồng mình như vậy, tôi cũng không dám quá hi vọng vào sự nhân từ của bà ta.

Một lúc sau, chỉ thấy luật sư Nghiêm được hai đàn em của Quỷ Vương đưa về. Thấy sắc mặt ông ta vàng như nến, tôi thầm nghĩ không ổn, xem ra tình hình thực sự phát triển theo hướng xấu rồi.

“Thế nào? Anh gọi cho Lâm nữ sĩ sao rồi?” Chú Lê giữ giọng bình tĩnh hỏi.

Luật sư Nghiêm nhìn chú Lê, sau đó mắt đỏ lên: “Lê đại sư, tôi thật xấu hổ với ngài, tôi cũng không biết tại sao chủ tịch Lâm đột nhiên trở mặt! Không chịu trả 10 triệu đô.”

“Anh có nói với bà ấy là chúng ta đã tìm được thi thể của Trương Tuyết Phong không?” Chú Lê lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên, tôi cứ nghĩ là khi biết đã tìm thấy di thể của chồng, bà ấy sẽ không cò kè mà chuyển tiền ngay cho chúng ta, không ngờ… không ngờ bà ấy…” Luật sư Nghiêm nói đến đây cũng không thốt nổi nữa.

Chú Lê thấy luật sư Nghiêm cũng là người bị hại thì vỗ vai an ủi nói: “Được rồi, bà ta không trả tiền thì coi như xong, thật ra tôi đã đoán ra từ trước rồi, chỉ không ngờ bà ta lại không màng đến an nguy của mọi người! Hàn Cẩn đâu? Sao không về cùng anh?”

Luật sư Nghiêm ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Hàn Cẩn đang thương lượng với Quỷ Vương, cô ấy đang cố gắng để chúng ta có thể rời đảo an toàn. Lâm Dung Trân đã không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta, thì cũng không cần đem thi thể chồng bà ta về nữa.”

Chú Lê thở dài: “Luật sư Nghiêm, anh không hiểu thân chủ của mình rồi, bà ta đâu cần di thể của Trương Tuyết Phong…”

Luật sư Nghiêm biến sắc, sửng sốt một lúc mới hiểu ra: “Chẳng lẽ… bà ấy chỉ muốn xác nhận Trương Tuyết Phong đã chết hay chưa thôi?”

Chú Lê bất đắc dĩ gật đầu: “Chỉ sợ đúng là như thế.”

“Bà già chết tiệt, hóa ra chỉ làm màu nhiều năm như vậy!” Luật sư Nghiêm tức giận chửi đổng lên.

Luật sư Nghiêm cau mày nghĩ mãi, sau đó kéo tay chú Lê nói nhỏ: “Lê đại sư, tôi cũng biết được bản lĩnh của ngài rồi, bây giờ đừng quan tâm đến bà già kia nữa, chỉ cần có thể sống sót trở về, tôi sẽ trả cho ngài một triệu tệ! Tôi nói được thì làm được!”

Chú Lê cười không nói gì, nỗi lo lớn nhất của ông chính là Hàn Cẩn. Nếu cô gái này biết tiền công của mình đã không còn, chẳng biết có vứt đám chúng tôi ở lại đây, một mình bỏ đi trước không?

Chú Lê càng nghĩ càng lo lắng, sau đó chú ấy bảo Ivan nói với thủ hạ của Quỷ Vương, chú ấy muốn gặp gã nói chuyện một chút.

Tôi lúc đầu tưởng những tên này sẽ không dễ đồng ý, không ngờ chỉ thấy Ivan vừa cười vừa nói tràng giang đại hải, thế mà bọn chúng đồng ý. Chú Lê đưa tôi và Đinh Nhất cũng đi gặp Quỷ Vương.

Vừa đi vào sảnh, đã thấy một người đàn ông khôi ngô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha. Hàn Cẩn ngồi đối diện gã, cô ta thấy chúng tôi đến thì ngạc nhiên thấy rõ.

Khi tôi nhìn thấy diện mạo của tên này, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao lại gọi là Quỷ Vương rồi, gã cmn là quỷ Tây Dương! Tuy nói tiếng bản địa lưu loát, nhưng mắt gã là màu xanh, huyết thống không thuần khiết, chắc là con lai Á Âu.

Ivan lễ phép chào Quỷ Vương, giới thiệu thân phận của chú Lê. Quỷ Vương khá lịch sự với chúng tôi, gã mời chú Lê ngồi xuống. Sau đó bảo thuộc hạ pha trà, còn tôi và Đinh Nhất đứng hai bên chú Lê.

Vì bất đồng ngôn ngữ, những gì chúng tôi nói đều cần Ivan phiên dịch lại, nên chú Lê cũng không nói mấy lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Ngài Quỷ Vương, rất tiếc khi phải nói với ngài, chủ của chúng tôi không đồng ý chi tiền bảo quản di thể cho chồng mình, nên ngài có toàn quyền xử lý cỗ di thể kia.”

Ivan thấy chú Lê dừng lại, anh ta dịch cho Quỷ Vương nghe. Sắc mặt gã không đổi, chỉ ra hiệu cho chú Lê nói tiếp.

Chú Lê nhấp một ngụm trà, nói: “Lần này chúng tôi bị người thuê thất tín cũng là bất đắc dĩ, dù không có tiền trả phí bảo quản, nhưng lần này chúng tôi lên đảo cũng không phải là không có chuyện tốt.”

Quỷ Vương nghe thế thì nhướng mày nói: “Chuyện tốt? Không biết ngoài tiền, chúng tôi có thể có được chuyện gì tốt nữa?”

Chú Lê mỉm cười rồi tự tin nói: “Khu cấm địa phía Tây đã không còn, tôi sẽ giúp đàn em của ngài chữa bệnh.”

Quỷ Vương nghe vậy thì biến sắc, lập tức đứng lên nói: “Ông nói thật chứ!?”

Chú Lê không hề sợ hãi nói: “Đương nhiên!”

“Được! Nếu Lê đại sư có thể làm được hai chuyện này, sau này trên địa bàn của Quỷ Vương tôi, chỉ cần ngài mở lời, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ!” Quỷ Vương hào sảng nói.

Quỷ Vương và chú Lê thỏa thuận xong, chỉ cần chú ấy chữa khỏi bệnh cho mấy huynh đệ của gã, sẽ dễ nói chuyện hơn…

Thật ra nhiều năm qua, Quỷ Vương đã mời không ít đại sư đến xem bệnh cho mấy người kia, nhưng hiệu quả không đáng kể, nên gã cũng không đặt hi vọng nhiều vào chú Lê.

Đêm đến, chú Lê khai đàn làm phép ở khu đất trống, chuẩn bị chiêu hồn…

Năm kẻ ngu ngơ kia được đưa ra, bọn họ si si ngốc ngốc ngồi xuống theo chỉ đạo của chú Lê. Sau đó năm đàn em của anh Hào ôm mỗi người một con gà trống lớn đi tới, họ cắt ngón tay từng người rồi nhỏ máu lên mào con gà trống trước mặt.

Chú Lê đốt mấy tấm bùa màu vàng, sau đó sai đàn em của anh Hào thả gà trống xuống phía Tây khu rừng. Nói ra cũng tà môn, mấy con gà trống kia bị thả dưới đất, không chạy cũng không kêu, cứ ngây ngốc đứng yên như đang đợi lệnh.

Sau đó chú Lê cho năm đàn em của Quỷ Vương đứng sau lưng năm kẻ ngốc kia, gọi tên của từng người bằng tiếng bản địa. Chú Lê cầm chuông chiêu hồn, miệng lẩm nhẩm liên tục, sau đó lắc chuông đồng.

“Linh… linh… linh…”

Bỗng thấy mấy con gà trước đó còn đứng im không nhúc nhích, đột nhiên như nổi cơn điên, đầu tiên là đảo quanh tại chỗ, sau đó từng con một chạy về phía mấy kẻ ngốc.

Con gà trống chạy đến đầu tiên, đến trước người một gã, gáy vang một tiếng rồi hai chân đạp đạp, ngã lăn ra chết….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui