Người Tìm Xác

Sau khi về khách sạn, bốn chúng tôi ngủ thẳng đến tận tối, luật sư Nghiêm gọi điện cho chú Lê nói Lâm Dung Trân muốn gặp.

Dù sao cũng là người chi tiền, thù lao lần này có cầm được hay không, còn phải phụ thuộc vào ý của bà ta, dù sao trước đó chúng tôi cũng không ký thỏa thuận nào.

Đây cũng chính là vết xe đổ của chúng tôi, nhưng ai mà ngờ được người có nhiều tiền như vậy khi xong chuyện thì lại lật lọng chứ?

Buổi tối, Lâm Dung Trân mở tiệc ở khách sạn Bán Đảo, tiếp đãi chúng tôi, luật sư Nghiêm cũng có mặt. Trong bữa tiệc, Lâm Dung Trân không hề nhắc đến chồng mình một câu. Chỉ khách sáo nói chúng tôi đã vất vả rồi, hôm nay phải ăn uống no say.

Tiệc rượu kết thúc, Lâm Dung Trân có điện thoại nên đi trước. Tôi tức giận nói với chú Lê: “Bà già chết tiệt đó cứ đi như vậy à? Thế lần này chúng ta làm không công hả?”

Chú Lê bình tĩnh, không nói gì, luật sư Nghiêm thấy thế thì vội bưng ly rượu đến nói: “Xin Lê đại sư đừng tức giận, tôi mời ngài một chén, cảm ơn ngài đã quan tâm trên đường đi. Lúc trước tôi cũng đã nói, chỉ cần ngài có thể đảm bảo cho tôi an toàn, thì sẽ có hậu tạ lớn! Tôi là người nói được làm…”

Luật sư Nghiêm vừa nói vừa rút một tờ chi phiếu trong túi áo khoác ra, đặt trước mặt chú Lê. Chú nhìn thoáng qua thì cười ngay, xem ra con số không nhỏ.

Thấy biểu hiện của chú Lê, luật sư Nghiêm cũng thở phào: “Ngài là đại sư, cần gì phải so đo với một người phụ nữ góa bụa chứ. Tôi đã làm việc với bà ấy vài năm, đúng là tính cách càng lúc càng kỳ quái…”

Không chờ luật sư Nghiêm nói hết câu, chú Lê đang hơi vui vẻ lại sầm mặt: “Không phải tính tình bà ấy kỳ quái, mà là bội bạc, thấy lợi quên nghĩa, không có giới hạn. Tôi có câu này nhờ anh chuyển lời, Trương Tuyết Phong nói, năm đó ông ta chết oan uổng, sớm muộn gì báo ứng cũng sẽ đến.”

Luật sư Nghiêm tái mặt, ông ta biết không thể đắc tội với kiểu người có dị năng như chú Lê. Không phải ông không nhắc nhở thiệt hơn với Lâm Dung Trân, nhưng bà ta nhất nhất không nghe, thà mang tiền xuống quan tài cũng không thèm giữ lời hứa, ông cũng đành chịu.

Tôi nghe chú Lê nói thầm nghĩ, lão già này đúng là không phải tầm thường, chỉ cần luật sư Nghiêm truyền đạt lại, có lẽ Lâm Dung Trân sẽ không có ngày nào được an giấc!

Ngày hôm sau, chúng tôi lên máy bay trở về Bắc Kinh. Vốn định ở lại Hồng Kông chơi thêm vài ngày, dù Lâm Dung Trân có độc ác, nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc muốn đi chơi của chúng tôi.

Tiếc là chú Lê nhận được điện thoại, nói Bắc Kinh có việc quan trọng cần chú phải về gấp, nên chúng tôi đành vội vàng quay về.

Vừa đến sân bay, chị Bạch đã cho người đợi sẵn ngoài sân bay.

“Có treo cổ cũng phải cho thở đã chứ!” Tôi kêu ca.

Chú Lê đập đầu tôi muốn dập cả não: “Nói linh tinh gì đấy? Còn treo cổ nữa, thằng nhóc thối, có làm thì có ăn biết chưa! Chờ rảnh chú sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho.”

Tôi nghe chú Lê nói có tiền thì mặt mày hớn hở: “Có tiền ạ? Bao nhiêu thế chú?”

Chú trừng mắt, ra hiệu không tiện nói ở đây, tôi hiểu ý ngoan ngoãn khóa miệng lại.

Lúc đến biệt thự của chị Bạch, chị ấy đang chuẩn bị cơm trưa với bảo mẫu, thấy chúng tôi vào thì cười nói: “Chuẩn bị ăn cơm rồi, mọi người đi rửa tay rồi ngồi ghế nghỉ một chút đi.”

Tôi thấy trong lòng ấm áp, chị Bạch luôn cho tôi cảm giác thân thiết như vậy. Tuy chú Lê chưa từng nói thân phận của chị ấy, nhưng tôi có thể nhận ra chị không phải người bình thường. Cử chỉ, lời nói của chị và khả năng giúp chúng tôi nhận các vụ làm ăn, không phải người phụ nữ bình thường có thể làm được.

Lúc này bảo mẫu mang một ấm trà hoa nhài đến, tôi đang khát nên bưng uống một hơi cạn sạch. Bảo mẫu nhìn tôi cười, lại rót đầy chén, tôi ngượng ngùng định uống tiếp, thì chị Bạch nói vọng ra: “Tiến Bảo, uống ít trà thôi, chị làm cả một bàn đồ ăn ngon, coi chừng lát nữa lại không ăn được!”

Tôi gãi gãi đầu nói: “Chị Bạch yên tâm đi, chỉ cần là cơm chị nấu thì em sẽ ăn sạch.”

Chị Bạch cởi tạp dề ra, vẫy tay gọi chúng tôi: “Cơm xong rồi, nào nào nào, tôi chuẩn bị từ sáng đến giờ đấy. Đây là lần đầu tiên Tiến Bảo ăn cơm chị nấu, nên phải ăn nhiều vào. Chú Lê đã từng ăn rồi, không nói khoác gì, tài nghệ của chị không thua gì đầu bếp đạt sao Michelin đâu.”

Tôi nhìn bàn ăn, ôi! Hải sản, tôm hầm, cua hấp thì bình thường, bào ngư hải sâm cũng không nói, nhưng mấy con tôm hùm chỉ mới được thấy trên tivi, rồi cả hàu nướng, nước bọt của tôi ứa liên tục.

Cơm nước no nê, chị Bạch lấy một túi hồ sơ đưa cho chú Lê. Chú ấy mở ra xem, chỉ có vài tờ A4 mỏng dính. Tôi không hay xem tài liệu, nhưng thấy nó ít thế kia, chắc việc lần nãy cũng không khó lắm!

Nhưng không ngờ chú Lê lại lắc đầu nói: “Chuyện này rất phiền phức, không dễ đâu. Tôi mới chỉ mới nghe thấy nó thôi, không ngờ lại có thể gặp được lúc còn sống…”

Chị Bạch hiểu ý cười nói: “Thế nên tôi mới tìm chú, người bình thường không giải quyết được nó chứ. Người bạn kia của tôi vốn thích sưu tập đồ cổ, chẳng biết sao lại có thể bị lừa mua phải nó. Vốn tưởng là món hời, không ngờ lại thành ra thế này.”

Chị Bạch thấy chú Lê trầm ngâm xem tài liệu thì cũng không nói gì, vội rèn sắt khi còn nóng nói: “Tôi cũng biết việc này kỳ lạ, nhưng họ trả công rất cao, nên tôi mới đem đến cho chú xem. Chú cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời, chuyện này quả đúng là rất khó.”

Chú Lê cũng là kẻ xảo quyệt, không vì câu kích tướng của chị Bạch mà vội vàng, chú cười ha hả nói: “Được, để chúng tôi thương lượng đã, rồi sẽ trả lời chắc chắn sau.”

Sau đó, chị Bạch cho lái xe đưa chúng tôi đến khách sạn nghỉ ngơi.

Vừa vào phòng, tôi lao ngay lên giường, chuyến này đúng là cmn nguy hiểm! May mà ông đây vẫn còn sống để về!

Chú Lê ngồi bên cạnh lắc đầu cười: “Cháu đấy, đúng là phúc lớn mạng lớn, tay thế nào rồi? Hay mai đến bệnh viện kiểm tra xem, cũng nên chắc chắn không để lại tật thì hay hơn.”

Tôi ngồi dậy thử hoạt động cánh tay, rồi cười hì hì nói: “Không cần ạ, tay nghề của ông lão kia rất tốt, không còn đau nữa rồi!”

Chú Lê yên tâm gật đầu: “Vậy là tốt rồi, lại đây, xem thử đi, hai đứa cho ý kiến…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui