Người Tìm Xác

Điều này có thể nói rõ, ít nhất là sau khi cha chết, Chu Nhược Mai đã biết, có lẽ chị ta đã biết chị Bạch

quen chúng tôi từ lâu, thế nên mới cố ý không hẹn mà gặp ở nơi họp mặt... Tôi càng tin rằng Chu Nhược Mai sẽ giúp người2kia hại chúng tôi, cũng bởi đối phương có tiền cược, đó chính là thi thể của Chu Đại Lâm. Nhưng nếu ngày sinh của Chu Đại Lâm mà Chu Nhược Mai đã khai báo ở sở cảnh sát là thật, vậy tôi tin là nếu Chu Nhược Mai có thật sự giúp5kẻ kia giết hết chúng tôi, thì đến cuối cùng cũng không chắc chị ta có thể nhận được di thể của cha mình! Phụ nữ đúng là quá dễ lừa gạt!

Mặc dù Chu Nhược Mai cũng vì chữ hiếu, nhưng chị ta lại chỉ vì mình mà không màng đến sống chết6của người khác, điều này khiến tôi không có chút hảo cảm nào. Thế giới quan của chị ta hiển nhiên không gì quan trọng, tính mạng của người khác trong mắt chị ta không đáng giá một văn tiền. Sau khi kết luận như vậy, ba chúng tôi rời khỏi phòng Chu5Nhược Mai. Mặc dù bây giờ đã biết mục đích thực sự của chị ta, nhưng trong tình huống trước mắt, chúng tôi vẫn không thể trở mặt được, dẫu sao chúng tôi cũng đang ở nước ngoài, tốt hơn hết là nên an phận, tránh gây thêm rắc rối. Nhưng sau này3không biết chị ta đứng giữa sẽ có kết quả thế nào, cũng chỉ có thể thuận theo ý trời thôi.

Ai... Xem ra số mạng của tôi trong hai năm này không thích hợp xuất ngoại, không cần biết là đi đâu, cũng đều không tốt cả! Nếu lần này có thể bình an về nước, chắc chắn tôi sẽ không ra nước ngoài nữa...

Lúc này, tâm trạng ba chúng tôi đã khác với lúc đến, trước đó thì nghĩ nếu cuối cùng cũng không được gì, cùng lắm thì cầm ba trăm ngàn tiền vất vả về nước. Nhưng bây giờ đã biết những chuyện này chỉ là một ấm

mưu, mặc dù Chu Nhược Mai đúng là đi tìm cha, nhưng chị ta lại muốn dùng mạng của chúng tôi để đối thủ thể cha mình.

Mùi vị bị người khác ám hại đúng là không dễ chịu gì, chú Lê tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người có thể tính kế ông đây còn chưa ra đời đâu! Dám nhổ răng trong miệng cọp... Hừ, lần này chú sẽ cho cô ta biết ai là người cô ta không thể chọc được.”

Tôi rất ít khi thấy chú Lê nổi nóng như vậy, xem ra lần này chú ấy tức giận thật rồi! Nhưng vấn đề là chúng tôi nên làm gì để hóa giải nguy cơ trước mắt? Ở đây không thể so với trong nước, một người trợ lý hay một thông dịch viên cũng đều là người của Chu Nhược Mai cả.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng không vinh dự gì, cá nhân tôi cảm thấy Chu Nhược Mai sẽ không nói sự thật cho hai người kia mà sẽ vòng vèo thoái thác, cho nên hẳn là chúng tôi biết những gì thì họ cũng biết vậy. Như vậy, chúng tôi có thể lợi dụng điểm này để có một đợt “phản kích tuyệt vời” chứ. Bây giờ ở ngoài mặt, chúng tôi phải làm gì thì sẽ làm cái đó, không thể để cho Chu Nhược Mai nhận ra việc chúng tôi đã biết bí mật của chị ta, hơn nữa nếu như tôi đoán không lầm, thì kẻ không thi kia đã nắm được kế hoạch lịch trình tiếp theo của chúng tôi rõ như lòng bàn tay, vậy hắn muốn ra tay với chúng tôi ở đâu?

Dù cho tên kia là ai thì chắc chắn bản lĩnh của hắn cũng không thể hơn Đà Gia được, vì vậy nếu hắn muốn đối phó với chúng tôi thì chỉ có thể chọn đánh bất ngờ. Theo chú Lê phân tích, tình huống trước đó xảy ra ở đáy mương kia, chắc chắn là đối phương đã lập trận phù

đó, muốn cầu nguyên thần hồn phách của tôi. Nhưng tiếc là hồn phách của tôi không thể bị hắn câu đi được, cho nên bất luận tôi đi bao xa trong ảo cảnh thì cuối cùng vẫn có thể bình an tỉnh lại.

Sau khi thương lượng xong, chúng tôi đều thống nhất là nếu không biết chắc chắn đối phương sẽ ra tay vào lúc nào, vậy không bằng mình tạo cơ hội cho hắn, như vậy chúng tôi cũng có thể tìm đối sách trước.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi làm theo kế hoạch, kể lại chuyện quay về đoạn đường đó kiểm tra lần nữa nói cho Chu Nhược Mai. Chị ta rất bình tĩnh, cũng không có chút vui sướng vì có thể tìm được thi thể cha mình, có lẽ trong lòng chị ta đã nhận định là không thể tìm được.

Sau khi xuất phát, tôi cẩn thận quan sát biểu hiện của Tiểu Tống và Triệu Dương, hình như cũng không có gì khác thường. Nếu như nói có thể có người biết chuyện thì người đó chắc là Tiểu Tống, bởi vì anh ta là trợ lý của Chu Nhược Mai, còn Triệu Dương chỉ là thực tập sinh mới tới.

Sau khi xe chạy tới đoạn đường lúc trước, Triệu Dương cho xe dừng lại chỗ cũ, lúc này tôi thấy Tiểu Tống có hơi lo lắng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài xe, giống như sợ có thứ gì đó xuất hiện.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị xuống xe, Tiểu Tống đã nói hôm nay thân thể mình không thoải mái, anh ta có thể ở lại trên xe không? Tôi với chú Lê nhìn nhau, lập tức cân nhắc, sau đó nói với anh ta: “Không sao, vậy anh ở trong xe nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Ngược lại Triệu Dương không nói gì, mở cửa xe rồi đi xuống với chúng tôi. Xem ra trong sự việc này, chỉ có anh ta là người vô tội, Chu Nhược Mai đúng là dứt khoát thật, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người vô tội.

Mặc dù chị ta không quan tâm, nhưng chúng tôi lại không làm như vậy được, dẫu sao chuyện này cũng là do chúng tôi nên Triệu Dương mới bị liên lụy, nếu anh ta không biết chuyện thì chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho anh ta.

Lúc này, chú Lê lấy ra một xấp bùa hình tam giác màu vàng đưa cho Triệu Dương nói: “Đoạn đường này âm khí quá nặng, cậu đã qua lại nhiều lần nên chắc chắn bị dính không ít âm khí, thời gian dài không tốt cho cơ thể con người, cậu cứ đeo bùa này trên người, đến khi nào không còn dính đến chuyện nơi này nữa thì lúc ấy mới được lấy xuống, nhớ là không được để dính nước nhé. Triệu Dương giật mình nhận lấy lá bùa, tôi đoán anh ta có biểu tình này bởi trước đây anh ta cũng từng dẫn đoàn khách người Trung Quốc đến đây, nhưng không có ai quan tâm đến anh ta như thế.

Quả nhiên, Triệu Dương sửng sốt mấy giây rồi lập tức gật đầu với chú Lê nói: “Cảm ơn Lê đại sự, chú khác với những đại sư trước kia, cháu cảm thấy các chú nhất định có thể tìm được di thể của ngài Chu.”

Tôi thầm cười khổ, tìm được cái rắm ấy! Có thể giữ được mạng nhỏ của chúng tôi đã là tốt rồi! Chờ ông đây an toàn về nước, không thể không gõ cho Chu Nhược Mai một trận! Tôi vừa căm hận nghĩ, vừa đi tiếp.

Chú Lê cho Triệu Dương một lá bùa khóa dương, công hiệu của nó là có thể tạm thời khóa dương khí trên cơ thể người sống như Triệu Dương. Đến lúc có hành thi xuất hiện thật, như vậy chúng sẽ bỏ qua Triệu Dương, không chủ động tấn công anh ta, dẫu sao anh ta cũng không phải mục đích công kích chính của bọn hành thi.

Do biết phải đối phó với hành thị nên chú Lê sớm đã mang theo để phòng thân, từ lần bị thua thiệt lần trước, đi đâu chú ấy cùng mang theo những pháp khí cần thiết để bảo vệ tính mạng. Cũng may do lần thua thiệt đó mà chú ấy mang theo những thứ này, nếu không, bây giờ chúng tôi cũng chỉ biết “giương mắt mà nhìn”...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui