Người Tìm Xác

Bạch Kiện thấy hiện trường đã thu thập xong thì muốn tới nói chuyện với tôi, vậy mà tôi làm như không nhìn thấy anh ta, quay sang nói với Triệu Tinh Vũ: “Anh đưa tôi đi quán cơm bên cạnh tìm hiểu chút tình huống với.”

Cuối cùng Bạch Kiện cũng hiểu là tôi cố tình tránh mặt mình, anh ta buồn bực quay ra hỏi chú Lê: “Tiến Bảo bị sao thế? Cháu làm gì có lỗi với cậu2ta chứ?”

Chú Lê cười hì hì trả lời: “Hôm nay nó đang bực mình, thêm nữa mấy hôm trước tụi chú suýt nữa vì chuyện của Đà Gia mà ngỏm ở Philippines, nên Tiến Bảo mới bực mình với cậu.” Nghe chú Lê nhắc tới Đà Gia, sắc mặt Bạch Kiện nhanh chóng thay đổi: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao không ai nói với cháu một tiếng?”

Chú Lê liền kể lại chuyện xảy ra tại Philippines, Bạch Kiện nghe5xong cũng thấy sợ: “Không ngờ Đà Gia kia chết rồi mà còn mang đến nhiều phiền phức thế: Vậy mà lúc đó chẳng ai nói gì với cháu cả!” Chú Lê bất đắc dĩ nói: “Chú cũng nghĩ nên nói với cháu một câu, nhưng Tiến Bảo thấy dù sao việc này cũng xảy ra ở nước ngoài, nói với cháu thì cũng chẳng giải quyết được gì, lại mất công lo lắng, cho nên không nói vẫn tốt6hơn.”

Bạch Kiện bực mình bảo: “Tên ngốc này! Mới vừa rồi còn giận cháu nữa chứ!” Sau khi nói xong, anh ta đi sang quán cơm tìm tôi và Triệu Tinh Vũ.

Thực ra tôi cũng biết chuyện này không thể trách Bạch Kiện, nhưng bởi vừa rồi Lý Văn Đình nói vài câu “Tiểu Bảo” làm tôi rất khó chịu trong lòng, không nhịn được bèn trút giận lên đầu anh ta. ông chủ quán cơm ở bên cạnh thấy5có cảnh sát tìm mình thì cười nịnh hỏi: “Hai anh có cần tôi giúp gì không?” Tôi khách sáo nói với ông ta: “Ông chủ, chúng tôi có thể xem phòng bếp của quán không?”

Dù ông chủ quán cơm không hiểu, nhưng vẫn dẫn tôi và Triệu Tinh Vũ đi tới phòng bếp ở phía sau. Khi tôi vừa đi vào, thấy ngay trong góc phòng bếp có một pho tượng Quan Công. Tôi rất không hiểu bèn hỏi3ông chủ quán: “Đây là phòng bếp rất dễ cháy, sao chú còn đặt một pho tượng Quan Công ở đây vậy?” Ông chủ quán nghe xong thì mặt mày nhăn nhó: “Ai... Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, mấy tháng trước trong phòng bếp xảy ra vài chuyện quái dị, cho nên tôi mới phải đặt pho tượng Quan Công ở đây. Nếu là khách hàng hỏi thì tôi sẽ không nói, nhưng hai người là cảnh sát, cũng không có gì là không thể nói cả.”

Tôi thấy ông chủ quán cũng coi mình là cảnh sát thì xua tay cười với ông ta: “Chú đừng hiểu lầm! Tôi không phải cảnh sát, chỉ là người được cảnh sát mời tới làm cố vấn thôi... Chú nói đi, cuối cùng thì trong bếp có chuyện gì xảy ra?”

Sau đó ông chủ kể cho chúng tôi chuyện quái dị xảy ra mấy tháng trước ở đây...

Trước kia khi chị Hoàng chưa lấy lại nhà kho dưới đất, thì bếp của họ cũng không lộn xộn đến thế, có nhiều nguyên liệu nấu ăn cũng không đặt trong bếp. Nhưng sau này không có nhà kho dưới đất nên đành đặt chen chúc trong này.

Lúc đầu tất cả đều bình thường, nhưng ở mấy tháng trước, trong bếp bắt đầu bị mất đồ. Đương nhiên cũng không phải cái gì đắt tiền, mà là một chút món ăn bình thường.

Khi chuyện mới xảy ra ông chủ còn tưởng rằng trong bếp có chuột! Bởi vì họ kinh doanh hàng ăn nên không thể dùng thuốc diệt chuột, chỉ có thể dùng bẫy kẹp. Nhưng sau đó chuột chẳng bắt nổi một con, mà đồ bị mất càng ngày càng lạ! Tên trộm này chẳng những trộm lương khô thức ăn mà có lúc còn trộm cả đồ hộp dăm bông. Ông chủ quán cơm thấy chẳng giống như có chuột, thế là bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ nhân viên trong quán ăn trộm? Nhưng bắt trộm phải bắt tận tay, không có chứng cứ nên ông ta cũng không tiện nói ai là người trộm, thế là ông chủ bí mật gắn một camera giám sát trong bếp. Ông chủ không tưởng tượng được là, đêm hôm đó lại quay được “Quá trình gây án” của tên trộm.

Khi ông chủ quán cơm nhìn thấy tên trộm trong video “Xuyên tường mà vào” thì sợ đến suýt chút nữa tè ra quần, coi như là gan có lớn cũng biết mình nhìn thấy ma!

Thế là ông ta vội tìm một “Cao nhân” chỉ điểm, làm thế nào mới có thể xua đuổi ma quỷ? Cuối cùng “Cao nhân” bảo ông ta rước một pho tượng Quan Công về, đồng thời dặn dò bình thường lúc nấu bếp thì dùng vải đỏ che lại tượng Quan Công, đợi đến lúc dừng hẳn nấu nướng mới bỏ tấm vải xuống.

Nói đến cũng lạ, từ sau khi đặt tượng Quan Công, phòng bếp cũng không hề xảy ra mất trộm đồ ăn nữa... Tôi hiểu ra vấn đề, xem ra trong vòng hơn một tháng trước đó, Lý Văn Đình đều tới căn bếp này trộm đồ ăn cho Tiểu Bảo, sau đó ông chủ đặt tượng Quan Công nên cô ta buộc phải chuyển sang tìm đồ ăn ở những nhà trọ sát vách. Nghĩ tới điều này, tôi thấy Lý Văn Đình sống quá khổ! Lúc còn sống thì vì tiền chữa bệnh cho con mà chạy ngược xuôi khắp nơi, sau khi chết cũng vì để cho con được sống mà cũng tìm đồ ăn khắp phía. Chắc chắn âm hồn không dám tùy tiện đi bếp, bởi vì ở đó chẳng những có táo quân canh giữ, mà còn là nơi dương khí nặng nhất trong nhà. Đặc biệt là phòng bếp của quán cơm, không giống với phòng bếp gia đình, bởi vì liên tục nối lửa xào rau, dương khí nơi đó nhiều không đếm xuể. Có thể tưởng tượng, Lý Văn Đình phải chịu đau đớn cỡ nào khi tới đây tìm đồ ăn cho con...

Lúc này Bạch Kiện cũng vác khuôn mặt lạnh đi đến, sau đó tức giận hỏi Triệu Tinh Vũ: “Chuyện giải quyết đến đâu rồi?”

Triệu Tinh Vũ mặc dù chậm tiêu nhưng cũng không ngốc, thấy sắc mặt Bạch Kiện không tốt, vội vàng nói: “Cũng đã tìm hiểu xong, tôi sẽ đến chỗ pháp y xem tình hình!” Sau khi nói xong thì quay đầu đi luôn. Sau khi Triệu Tinh Vũ đi khỏi, ông chủ quán cơm lúng túng đứng cạnh hai chúng tôi, đành buông một câu: “Hai anh ngồi đợi một lát, tôi đi pha ấm trà...”

Ông chủ quán cơm đi rồi, chỉ còn tôi và Bạch Kiện trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng tôi không kìm được, phụt cười thành tiếng: “Anh xem mặt anh nghiêm trọng chưa kìa, dọa chạy cả Tiểu Triệu và ông chủ quán.”

Bạch Kiện bực mình nói: “Các cậu ở Philippines gặp chuyện lớn như thế mà không nói với anh một câu! Đầu óc cậu có vấn đề à? “Đầu óc anh có vấn đề thì có! Lúc đó tôi không thể liên lạc với anh được! Mà cho dù liên lạc được thì anh định làm thế nào? Đó là ở nước ngoài, đâu phải nơi anh cai quản...” Tôi cũng gân cổ trả lời.

Bạch Kiện mạnh miệng: “Nhưng... Anh cũng không thể không biết gì cả! Cậu có biết nếu lúc đó cậu liên lạc với anh, anh chắc chắn sẽ liên hệ ngay với sứ quán bên đó để họ nghĩ cách!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui