Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia

Nguyên Thánh Thành không mang Cố Thấm Đóa về nhà, mà trở lại Cẩm Lan Uyển, có lẽ nghĩ là cô bé này đã có ý niệm ly hôn, khó đảm bảo sẽ không lén lút trốn đi, trong Cẩm lan Uyển có nhiều người giúp việc, ít nhất có thể giúp đỡ coi chừng cô!

Buổi tối, thiếu gia đột nhiên dẫn thiếu phu nhân trở về, có thể nghĩ làm cho tất cả toàn nhà này chấn động, quản gia Hoa cùng vú Lâm mang theo người làm, vẻ mặt không kìm được vui mừng hoan nghênh bọn họ đến.

Bị ép buộc ăn xong bữa khuya phong phú, thêm một chén lớn canh gừng, cho đến khi bị anh đè xuống giường tìm mọi cách đoạt lấy, Cố Thấm Đóa mới cực kỳ hối hận, tại sao lại tin tưởng lời anh nói, ngoan ngoãn theo anh trở về?

Có từng thấy con sói nào bỏ qua cho con thỏ bị đưa tới miệng sao?

Không có!

Muốn ly hôn?

Ngay cả cửa sổ cũng không có đâu!

Nguyên Thánh Thành cúi đầu hung hăng hôn cô, đầu lưỡi nhét đầy cái miệng nhỏ của cô, miệng lưỡi dây dưa, phát ra tiếng chậc chậc.

“Anh buông em ra!” Chỉ tốn một chút công phu, Cố Thấm Đóa liền không thơ nổi, gương mặt sung huyết đỏ bừng, đôi tay bị anh khống chế, chỉ có đôi chân là có thể nhúc nhích, cô dùng sức kháng cự một lúc, liền mệt mỏi thở hồng hộc.

Anh không có lên tiếng, hai cỗ thân thể như cũ dán thật chặt một chỗ, cô rõ ràng cảm thấy được cự vật giữa hai chân anh, càng thêm cứng rắn đến mức nổi gân xanh, chống đỡ ở bụng của mình.

Không, không được! Cô không thể để cho anh tiếp tục muốn làm gì thì làm, mỗi lần bị anh vây ở trong ngực nóng bỏng, đến cuối cùng, cô đều sẽ dần dần mất đi năng lực suy nghĩ, như vậy quá tệ……..

Cố Thấm Đóa đột nhiên ngưng động tác kháng cự, mắt to chảy ra nước mắt tuyệt vọng, lẳng lặng nhìn người đàn ông ở phía trên, ánh mắt cô làm cho trong lòng anh cứng lại, bỗng nhiên phát ra đau lòng vô cùng.

Nội tâm vang lên thật lâu, thở dài một hơi, bộ dáng của cô làm cho anh không đành lòng, buông tay ra, cho phép cô mở miệng thật to thở hổn hển, lại nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Bàn tay chế trụ cầm dưới, Nguyên Thánh Thành nâng mặt cô lên, con mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.


“Xảy ra chuyện gì? Có phải em đến bữa tiệc của nhà họ Lục không?”

Cô không trả lời, hơi thở chợt rối loạn.

“Có phải có người nói cái gì hay không? Hay là………..Có người khi dễ em?” Anh suy đoán.

“Người ta nói cái gì, liên quan gì tới anh!” Cô giống như con mèo nhỏ bị đâm đúng chỗ đau, uất ức trong lòng tích tụ lâu dài, lúc này lập tức bộc phát toàn bộ.

“Người khác khi dễ em, còn không phải nguyên nhân là bởi vì anh! Nếu không phải vì anh không giải thích được nguyên nhân vì sao lấy em, thì sao em có thể gặp những chuyện này? Tại sao anh lại muốn xông vào cuộc sống của em, có phải như vậy chơi rất vui không? Hay là nói những người có tiền như các anh chỉ thích lấy người khác ra chơi đùa như vậy? Khi dễ em không phải là người khác, mà chính là anh……..” Cô khóc thương tâm chỉ trích, nước mắt tuôn rơi, giống như mưa làm sao cũng không hết.

Anh mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cô, quậy đến lòng cô rối loạn, để cho cô nếm được mùi vị mà từ trước đến nay chưa từng thưởng thức, thỉnh thoảng có thể ngọt ngào như kẹo, đôi khi lại là nước mắt chua xót, cô cuối cùng cũng không nhịn được hận mà nghĩ, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?

Tối nay Cố Thấm Đóa đặc biệt nhiều nước mắt, Nguyên Thánh Thành không nói lời nào mặc cho cô phát tiết, để cho cô going như đứa bé bị ủy khuất, thống khoái ở trong lòng anh khóc lớn một trận.

Đợi đến khi tiếng khóc cô dần dần chuyển nhẹ, biến thành tiếng khóc thút thít, bàn tay vẫn vỗ nhẹ sau lưng cô từ phía trên đi xuống, khẽ vuốt ve sống lưng mảnh khảnh, thẳng đến cơ thể cô từ từ bình ổn lại.

Lại qua một lúc, nhìn cô gái nhỏ trong ngực khóc đến ngủ, Nguyên Thánh Thành lặng lẽ đứng dậy, lấy chăn giúp cô đắp kín, xuống giường.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, giơ tay lấy điện thoại di động, đi đến chổ khác nói chuyện điện thoại ngắn gọn: “Minh Triết, giúp tôi điều tra camera theo dõi bữa tiệc tối nay”

“Đúng, tìm Lục Duy Khiêm, nói là tôi muốn.”

“Sớm báo cáo cho tôi, ừ, cứ như vậy.”

Nhiếp Minh Triết làm việc hiệu suất cao, nửa tiếng sau, Nguyên Thánh Thành đã biết bữa tiệc ở nhà họ Lục tối nay, tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Trong màn hình theo dõi, Quan Chi Lệ cùng Phương Thục Quân mỗi một chữ nói với Cố Thấm Đóa cũng truyền tới tay anh rõ ràng, tức giận trong nháy mắt giống như thủy triều mãnh liệt đánh thẳng vào tim anh.


Thì ra là như vậy, anh hít một hơi thật sâu, mới cố đè xuống lửa giận ở trong ngực, đóng máy vi tính, anh lần nữa trở lại phòng ngủ, cởi giày lên giường, nằm nghiêng ở bên cạnh cô.

Cố Thấm Đóa vốn là đã ngủ, nhưng thật ra cũng không ngủ sâu, cảm thấy hơi thở của anh, lại từ từ mở mắt.

“Đóa Đóa……” Nguyên Thánh Thành nhìn cô chăm chú, đưa tay vuốt mái tóc, tới đôi mắt sưng đỏ của cô, “Xin lỗi, anh thật xin lỗi.”

Cố Thấm Đóa nói không ra lời, lại không kích động giống như vừa rồi, thật ra thì lúc nảy cô kích động khóc lớn.

Bị anh nhẹ nhàng an ủi, có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh bao lấy mình, nhịp tim anh vững vàng mà có lực, động tác dịu dàng, giống như có một loại ma lực, có thể xóa sạch tất cả bi thương cùng tức giận một cách nhanh chóng.

Điều này cũng làm cô thương tâm phát hiện, cô quyến luyến người đàn ông này, anh có lực ảnh hưởng lớn đối với cô, lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.

“Thật ra thì……” Anh chống cái trán lên trán cô, “Anh vẫn không dám nói cho em biết một chuyện”

“Là………Chuyện gì?

Ánh mắt Nguyên Thánh Thành thâm trầm, “Anh lấy em, không có ý tưởng phức tạp gì, cũng không phải vì chơi đùa thật vui, anh đã từng nói với em, chuyện gì hoặc người mà không có hứng thú, căn bản không cần phải lãng phí thời gian, cho nên anh kết hôn với em nguyên nhân rất đơn giản, em biết là gì không?”

Giống như có cái gì nở rộ trong lòng, hai người chung sống với nhau một thời gian, làm cho Cố Thấm Đóa bắt được trong đầu một chút manh mối, nhưng cô lại hoàn toàn không thể xác định, cô suy nghĩ thật lâu mới dùng âm thanh cực nhỏ hỏi” “Là bởi vì……..Anh có một chút thích em sao?”

Anh lắc đầu, “Không phải chỉ có một chút.”

“Vậy là……..Có rất nhiều sao?” Có không? Có không? Anh sẽ thích cô!

“Ừ…….Cũng không phải là thích.” Anh thấy sắc mặt người trong ngực dần dần trắng bệt con mắt mất đi hi vọng, cưng chiều cười, “Là yêu, Đóa Đóa, anh yêu em……….Vô cùng yêu.”

Anh dịu dàng hôn cô gái còn đắm chìm trong khiếp sợ, thân thể quấn một chỗ, dục vọng vọt lên một cách kinh người giống như chưa bao giờ suy giảm, vừa động một cái, tất cả kích thích cùng khát vọng lần nữa sôi sục.


“Anh yêu em………” Nguyên Thánh Thành mỗi lần hôn môi cô một cái, sẽ kiên định nói một lần, anh yêu cô.

Nhìn ánh mắt anh tràn đầy mong đợi, cảm thụ anh hôn tràn đầy tình yêu, Cố Thấm Đóa rơi lệ lã chã.

Đúng nha, anh yêu cô, cô làm sao đần như vậy, lâu như vậy mới phát hiện? Rất nhiều chuyện, chỉ có dùng tâm mới có thể thấy rõ, bề ngoài anh nghiêm túc lạnh lùng, thật ra thì cất giấu rất nhiều yêu thương cùng tình ý.

“Ô…….Ông xã………Em cũng yêu anh” Cô không bao giờ để cho anh tiếp tục chờ đợi nữa, nhu thuận hưởng ứng anh, đưa tay ôm lấy anh thật chặt! Lớn mật bày tỏ tình yêu.

“Vậy còn muốn ly hôn không?” Anh hỏi.

“Không muốn! Không muốn!” Cô đỏ mặt, yêu kiều la hét, điên cuồng mà dùng sức hôn anh.

……………….

Trong phòng ngủ yên tĩnh, người trên giường ôm lấy chăn tơ tằm mềm mại, ngủ say, bên cửa phòng ngủ, Nguyên Thánh Thành một tay nhận lấy cháo tổ yến trên tay người giúp việc, một tay kia đóng cửa phòng lại.

Tối qua dày vò cô vợ nhỏ cả đêm, tất nhiên làm cho cô mệt muốn chết rồi, cái này không được, cũng gần buổi trưa rồi, làm vợ dụ dỗ cô vợ nhỏ không chịu rời giường đây.

Ôm lấy Cố Thấm đóa, nhìn cô gái nhỏ uể oải trong ngực, hôn một cái, dụ dỗ nói: “Đóa Đóa, ăn một chút rồi ngủ tiếp?”

Cố Thấm Đóa không nhúc nhích nằm trong ngực anh trừng mắt, nhắm mắt lại, lông mi thật dài phác họa đường nét lên gương mặt.

Thìa dừng lại trên không trung một chút, lại dừng lại bên miệng mình, Nguyên Thánh Thành tiếp cận cái miệng nhỏ nhắn của cô, dùng đầu lưỡi đẩy ra cánh môi mềm mại của cô, dùng lưỡi đẩy cháo qua miệng cô, nhìn cô không hề ý thức mà ngoan ngoãn nuốt xuống.

“Thật biết nghe lời, ăn thêm một chút.” Hôn môi cô một cái, anh lại tiếp tục lập lại động tác mớm cho cô.

Cho đến lúc ăn hết miếng cuối cùng, Cố Thấm Đóa mới mơ màng mở mắt, đập vào mắt là người đàn ông chỉ mặt áo ngủ, thân thể cường tráng không có chút thịt dư nào, trên cơ ngực mơ hồ có thể thấy được vài vết cào màu đỏ……

Đó là cô cào tối qua…….Cố Thấm Đóa đỏ mặt, lần nữa đem gương mặt vùi sâu vào lòng ngực ấm áp của Nguyên Thánh Thành, lắng nghe tiếng tim anh đập vững vàng.

Đùng……..Đùng……..Đùng……..Giống như đang nói với cô, anh yêu em.


Ứng với câu nói của Quan Chi Quất “Đầu giường ầm ỉ, cuối giường hòa”, đối với đôi vợ chồng vừa mới bày tỏ tình cảm, sau khi thỏa mãn niềm vui tình dục, sau đó lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Chỉ là Cố Thấm Đóa không ngờ tới, hình ảnh đêm đó cô và Nguyên Thánh Thành sánh vai ngồi ở ghế dài ven đường, bị người ta chụp lén, qua hai ngày, liền ùn ùn đăng trên các trang báo nổi tiếng, lập tức khiến cho người ta chấn động.

Có hai bức hình, bức thứ nhất, người đàn ông tuấn tú thành thục, người có địa vị cao hàng đầu ngồi xổm xuống trước mặt cô gái nhỏ có địa vị thấp, bởi vì khoảng cách khá xa, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng ngôn ngữ tay chân này cho thấy, rõ ràng là tràn đầy cưng chiều cùng yêu thương.

Cô gái còn lại là khẽ cúi đầu, toàn thân mang phong cách ăn mặc cổ quái, lại có thể thấy được một đầu tóc đen bóng chấm ngang vai, lộ ra gương mặt trái xoan bé nhỏ, đường nét tương đối xinh đẹp.

Bức thứ hai, là người đàn ông dắt cô gái qua đường, đi đến chiếc xe nổi tiếng dừng ở đối diện, một cao lớn anh tuấn, một nhỏ nhắn mảnh khảnh, đi cùng một chổ hết sức xứng đôi, bóng lưng hoàn mỹ giống như tranh vẽ.

Nguyên Thánh Thành từ tay Nhiếp Minh Triết lấy tờ báo có hai tấm hình, ngược lại có chút thích thú nhìn một lúc lâu.

Ưm, anh và Cố Thấm Đóa sau khi kết hôn còn không có chụp hình cưới, đây cũng là tấm ảnh hai người chụp chung hiếm thấy.

Nhiếp Minh Triết nghi ngờ nhìn boss, bị chụp lén lên báo như vậy cũng không nổi giận?

Còn cười đến sung sướng, hiển nhiên là được vợ phục vụ tâm tình vui vẻ, tuần lễ trước, trong công ty bọn họ lấy Quan tiểu thư cầm đầu một nhóm người bị chỉnh gần chết.

Cám ơn trời đất, xem ra bão giật cấp bốn mươi bảy đã qua, ánh nắng mùa xuân sắp tới! Anh phải kiếm Quan Chi Quất tiểu thư báo tin, tránh khỏi cả ngày cô ta than trời trách đất.

Nguyên Thánh Thành ở nhà họ Quan sống gần hai mươi năm, anh thấy rõ ràng việc xấu bên trong cái nhà kia, có một đám người vĩnh viễn luôn như thế.

Một nhóm là có trách nhiệm tìm phiền toái, một nhóm gây họa, một nhóm đứng xem, một nhóm là bỏ đá xuống giếng, còn dư lại rất ít, là phụ trách dọn dẹp tàn cuộc.

Lúc này một nhóm người ngồi ở Cẩm Lan Uyển, không thể nghi ngờ là toàn bộ có mặt đầy đủ.

Phụ trách tìm phiền toái, từ trước đến giờ ngang ngược kiêu ngạo Quan Thiên Lệ phu nhân, kể từ lúc bà bốn lần hôn nhân thất bại, quanh năm ở trong giới phu nhân quyền quý giết thời gian, nghe nói ở ngoài nuôi tiểu bạch kiểm làm thú vui, nhờ vào đó an ủi tâm hồn cô đơn.

Phụ trách gây chuyện, là vợ của cháu trai nhà họ Quan Phương Thục Quân, nghe nói chính là cô ta lấy một tờ báo, đặc biệt phân phó người làm nhà họ Quan giao cho Quan lão gia, sau đó nghe lão gia trong điên thoại nói một câu: “Các anh chị đi hỏi một chút, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.” Lập tức liền dẫn một đội nhân mã, going trống khua chiêng hạ cố đến cẩm Lan Uyển, có ý hưng sư vấn tội.

Dĩ nhiên, không thể thiếu phụ trách vây xem, đều là đông đảo các thân thích nhà họ Quan, thật ra trong lòng mấy người này không nhiều cũng ít không phục Nguyên Thánh Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận