Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng


Lúc này đã có kế hoạch sơ bộ rồi, anh ta không muốn ở lại nơi này nữa, liền dứt khoát xoay người rời đi.

Sau khi căn phòng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Hứa Minh Ngọc nằm sụp xuống giường như bị hạ đường huyết, nhắm mắt lại để cho nước mắt tự do chảy xuống.

Mặt khác, bên phía Tô Kiến Định không không những không có chút tiến bộ nào, mà những người mà anh ấy đưa đến đều hoàn toàn bị lộ, ngay cả bản thân anh ấy cũng bị theo dõi một cách trắng trợn.

Cứ cho là Trần Bắc có mặt ở đó, anh ta cũng không thể ngăn cản những ánh mắt vô cùng nóng của những người đó.

Muốn làm gì cũng không được, muốn rời khỏi cũng không thể rời khỏi, anh ấy bị Abel trá hình giam cầm lại, như đang đứng ở trên ban công của căn nhà, Tô Kiến Định ngẩng đầu nhìn những người đang đứng cách đó không xa, nhưởng mày về phía căn nhà.

“Đã điều tra ra được có bao nhiêu người đang quan sát chúng ta chưa?” Tô Kiến Định vừa ngồi khoanh chân ngồi trên sô pha, hai tay lại đặt lên đùi một cách đàng hoàng, nhìn về phía Trần Bắc đang đứng cách đó không xa.

“Đã biết được 5 người, tôi không chắc chắn có người thứ 6 hay không.

Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa tìm ra bằng chứng xác thực, nhưng cá nhân tôi cảm thấy nhất định có người thứ 6.

Vậy nên khi anh đi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, những người đó không phải là người bình thường đâu.”
Nhất là kẻ còn đang lẩn trốn trong bóng tối, dù đã tìm bao lâu cũng không thấy, kẻ địch đang ở trong bóng tối còn họ lại đang ở ngoài ánh sáng, những kẻ đó muốn làm gì thì làm, bọn họ không thể nào chống lại được, căn bản là không có cách nào để ngăn chặn.

Hơn nữa, hầu hết những người đi theo giờ đều đã lui về thành phố lân cận để tránh bị điều tra, hai người họ ở đây cảm thấy bơ vơ, chỉ dựa vào sức của một mình anh ta, muốn đưa anh Kiến Định mà một điều rất hảo huyền.

“Tạm thời đừng đối đầu với bọn họ, cậu cứ ở đây canh giữ.

Tôi tìm cơ hội đi ra ngoài xem thử.”
Trước khi anh ấy đến đây thì ông ngoại đã đồng ý phái người đến điều tra rồi, tính thử thời gian thì lúc này những người đến điều tra hẳn là đã ẩn nấp trong thành phố này rồi, chỉ cần anh có thể tìm ra cách để liên lạc với nhóm người đó thì số ít những kẻ đang ẩn nấp đó không còn là vấn đề gì cả.

“Bên ngoài nguy hiểm quá, nếu bây giờ anh xuất hiện thì khả năng anh bị bọn họ phát hiện là chín mươi chín phần trăm!” Nghe những lời này, Trần Bắc trở nên bất ổn, vô thức đứng dậy đi ra cửa ngăn cản lại, vẻ mặt cứng ngắc nói.

“Bị phát hiện ra thì mới tốt chứ, tạm thời Abel sẽ không muốn đối phó với tôi.

Cậu cứ ở lại đây, có tình hình gì thì báo cáo cho tôi ngay lập tức.”
Tô Kiến Định nói xong liền đứng lên, vỗ vỗ vai của Trần Bắc rồi bước ra ngoài, có thể nói là đi ra một cách quang minh chính đại.

Trần Bắc nhìn người đang đi ra khỏi tầm mắt của anh ta, muốn theo anh ấy đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của chính mình, bước chân lui lại, sau nhiều lần lặp lại như vậy, anh ta chỉ có thể đóng cửa lại, đứng ở ban công quan sát phía bên ngoài.

Sau khi Tô Kiến Định đi ra ngoài, quả nhiên những người bảo vệ anh ấy cũng không làm gì cả, chỉ là đi theo phía sau anh với khoảng cách không gần cũng không xa.

Thành phố này không lớn lắm, ngược lại, ngoại trừ một nhà máy sản xuất dược phẩm quy mô lớn thì có vẻ còn nhỏ so với những thị trấn phồn hoa kia, đi dạo một vòng thành phố chỉ mất khoảng hai giờ, lái xe thì còn nhanh hơn nữa.

Ngay lúc này anh ấy không biết tìm người của ông ngoại ở đâu, hơn nữa anh cũng đã bị nhốt trong khách sạn một khoảng thời gian.

Tô Kiến Định dứt khoát tìm một chiếc xe đạp và chạy chầm chậm quanh thành phố một vòng.

Lúc anh ấy về đến khách sạn, bên ngoài trời đã tối, số người đi trên đường cũng ít hơn rất nhiều, các cửa hàng đều đã đóng cửa, nhìn từ xa chỉ thấy ánh đèn từ nhà máy dược phẩm được thắp sáng, trông thật sinh động, anh ấy đứng dưới tầng quan sát một lúc rồi mới xoay người đi lên tầng.

Anh ấy đi dạo một lúc dường như không mua được gì cả, anh chỉ nhớ được gương mặt của một số người khả nghi bên cạnh mình mà thôi, Tô Kiến Định ngồi lên ghế sô pha, ăn chút gì đó rồi bắt đầu cân nhắc xem có nên gọi điện thoại để tìm sự trợ giúp hay không.

Ở bên kia, Giang Húc Đông ngồi ở viện trước của sân đình, vừa nghe người ta báo cáo tình hình của Tô Kiến Định vừa vạch ra một kế hoạch.

“Tạm thời đừng vội hành động, đến khi tôi nói có thể hành động thì cậu ra tay vẫn chưa muộn.

Còn một chuyện nữa, đừng để Tô Kiến Định chú ý tới các cậu.

Khi nào thích hợp thì hãy tránh đi, trước tiên rút về ba người, còn lại hai người để quan sát là được rồi.


“Anh đừng lo lắng, tôi sẽ bảo người rút lui về đây, anh còn muốn căn dặn gì nữa không, nếu không có thì tôi xin xuống trước.

Người đang nói chuyện với Giang Húc Đông là hai người đứng đầu đội vệ sĩ.

Mặc dù thái độ của hắn ta có vẻ rất tôn trọng, nhưng những lời hắn ta nói ra đều thể hiện rằng hắn không để ý đến anh một chút chút nào.

Nhưng mà đây chỉ là những việc nhỏ, chỉ cần có thể hoàn thành công việc một cách thuận lợi, anh ấy không ngại sự kiêu ngạo và ngạo mạn của những người này.

“Bảo tất cả những người xung quanh xí nghiệp dược phẩm lui ra hết đi, lật nát toàn bộ thành phố lên, những ai có thể nghi ngờ thì cứ quan sát”
Tô Kiến Định không thể dễ dàng mà bắt lấy tay với anh ta như vậy được.

Toàn bộ người của anh ấy quả thực đã rút lui rồi, nhưng ai biết được trong này còn có người khác tiến vào hay không, hôm nay anh ấy cứ đi lang thang mua sắm ở bên ngoài như vậy, Giang Húc Đông có thể xác định được không?
Ở đây chắc hẳn là có vấn đề, hoặc là anh ấy đang giậm chân tại chỗ hoặc là đi tìm người khác để giúp đỡ, nhưng rất có thể người giúp đỡ kia căn bản còn không biết đến sự tồn tại của anh ấy, cho nên buổi chiều mới để anh ấy trở, điều này cần phải chú ý
Vì rất có thể những người đó là do Công tước Otto cử đến, nếu đúng như vậy thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Mặc dù những người đó không biết sự tồn tại của Tô Kiến Định, nhưng có Công tước Otto ở đó, ông ta nhất định sẽ không trở mắt nhìn cháu trai mình bị thương, nếu muốn ra tay thì ông ta phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không thì sẽ không có cơ hội để ra tay nữa!
“Bây giờ sẽ đi dặn dò đi, còn có chuyện gì cần tôi làm không? Nếu không có thì tôi xin phép xuống trước.”
Người vệ sĩ nhướng mày cúi đầu che giấu cảm xúc trong ánh mắt, hắn ta không thể ngờ rằng anh ấy lại sắp xếp như thế này, việc này thật thú vị!
“Không còn việc gì nữa, cậu đi xuống trước đi.

nếu có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo cho cậu, nếu tôi không thông báo gì với cậu thì cậu không cần đến tìm tôi.”
Hai ngày nay tinh thần của Nguyên Hải có chút căng thẳng, hình như ông ta đã phát hiện ra điều gì đó, động tĩnh của ông ta trở nên nhỏ lại, nếu không khi bị phát hiện thì những ngày sau này nhất định rất khó khăn, anh ấy vẫn muốn Nguyên Hải của mình được hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi.

Vệ sĩ gật đầu, không nói chuyện nữa, xoay người dứt khoát rời đi, hoàn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui