Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng


**********
“Anh Kiến Định, xin mời đi theo tôi sang bên này.

Những người mà anh nói đã đợi anh sẵn ở căn phòng ngoài sân.”
Tô Kiến Định bước theo chân anh ta, không nói gì chỉ lẳng lặng đi về phía trước.

Nhưng trong lòng lại tính toán mấy chuyện khác.

Đường đến sân ngoài không xa, ngắn hơn một chút so với con đường lúc nãy anh đến, chỉ mất khoảng mười lăm phút để đến đó.

Người thanh niên đưa cậu đến một căn phòng trông có vẻ không hợp với căn nhà này, vô cùng nhỏ hẹp và toát ra mùi vị khiến người ta phải khó chịu, Tô Kiến Định nhíu mày đi theo, cậu thanh niên mở cửa bước vào bên trong, tình cảnh bên trong đập vào mi mắt.

Căn phòng tổng cộng chỉ cỡ mười mấy mét vuông, chen chen chúc chúc hoặc ngồi hoặc nằm một mảng lớn, cơ hồ chỗ đặt chân đều không có.

Tô Kiến Định mím môi bước tới cửa, nhìn qua một lượt đem cái tình trạng này ghi tạc trong lòng, sau đó mới bắt đầu thầm đếm số lượng người.

Tổng cộng toàn bộ có 23 người không thiếu một ai, tất cả đều có mặt.

Tô Kiến Định cẩn thận đếm lại hai lần, sau khi xác định không có thiếu ai mới mang người rời đi.

“Thưa ngài.” Không biết ai đã phát hiện ra Tô Kiến Định trước nhưng thanh âm của hơn hai mươi mấy người trẻ tuổi cũng không có lực bằng một mình Tôi Kiến Định, nhìn qua cực kỳ suy yếu, sức lực để đi cũng không có, từng cái sắc mặt đều vàng như nến, khó coi lạ thường.

“Tôi đến mang mọi người về nhà, có thể hay không tự mình đứng lên, nếu có thể hiện tại liền đi thôi, không thể thì để tôi tìm người đỡ mọi người ra ngoài.”
Loại tình huống này, người có thể còn nguyên đã là tốt rồi.

Tô Kiến Định cũng cảm thất an ủi, anh từ đầu tới đuôi cũng không có trông cậy vào Abel có thể chăm sóc người của anh đàng hoàng, nhưng mà nhìn thấy đám người này hiện tại đều là bộ dáng yếu ớt, trong lòng vẫn là sẽ có chút khó chịu.

“Chúng ta có thể đi, thưa ngài, ngài đến mang chúng tôi về nhà, chúng tôi đương nhiên có thể tự mình đi.” Các vệ sĩ đỡ nhau đi ra từng người một.

Mặc dù toàn thân bẩn thỉu và bốc mùi nhưng tinh thần trông đã khá hơn rất nhiều.

Sau khi mọi người đi ra ngoài, Tô Kiến Định chỉ đơn giản là bổ sung một chút nước và đồ ăn cho họ, một đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng sân bay đi.

Giang Húc Đông giống như con chuột, núp ở nơi hẻo lánh nhìn xem Tô Kiến Định lên máy bay rời đi.

Quay đầu trở về tìm Abel, người đã đi rồi, tuy không phải anh ta làm nhưng thành quả đã đạt được và anh ta xứng đáng được tự do.

“Chuyện này cùng nói cho cùng vẫn là chính tôi hoàn thành, Húc Đông à, cậu muốn tự do, muốn rời khỏi trong lòng tôi có thể hiểu được nhưng chuyện tôi để cho cậu làm, cậu căn bản cũng không có xuất lực, cái này khiến tôi cảm thấy rất khó khăn a.

Bằng không cậu lại giúp tôi làm một chuyện, chuyện này, chỉ cần cậu làm, tôi liền mặc kệ quá trình hay kết quả, tôi liền trả lại tự do cho cậu có được hay không.”
Ngón tay chỉ lên đùi, trên mặt nở chút nụ cười nhẹ khiến ông ta trông khá hòa ái dễ gần.

“Rốt cuộc là chuyện gì nói tôi nghe một chút.” Giang Húc Đông lúc này cũng đã nhận ra, Abel căn bản không nghĩ dễ dàng như vậy bỏ qua anh ta, nếu như theo hướng xấu một chút muốn, từ đầu tới đuôi, người trước mắt này cơ bản cũng không có dự định bỏ qua cho anh.

“Thật ra rất đơn giản.

Cậu giúp tôi theo dõi Tô Kiến Định trong một tháng.

Trong khoảng thời gian này, có thay đổi gì thì lập tức thông báo cho tôi.

Cậu không cần lo những việc khác.

Sau một tháng, tôi sẽ trả tự do cho cậu, bao gồm cả Vũ Nguyên Hải”
Abe Iđã đứng trước cửa sổ quay lưng lại với ánh sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt ông ta nhưng những lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng.

Giang Húc Đông mím môi suy nghĩ một chút, ngồi dựa vào trên ghế, thoáng có chút cà lơ phất phơ nói.

“Tôi không có bản lãnh lớn như vậy, đơn thương độc mã xâm nhập đại bản doanh kẻ thù còn muốn giảm thị kẻ cầm đầu của kẻ thù, loại hành vi này gọi ngại mạng lớn.”
“Đương nhiên tôi sẽ không để cậu cứ như thế mà đi, tôi cũng không muốn cậu giám thị thứ gì trọng yếu, chỉ cần cậu mỗi ngày ở đằng xa nhìn chằm chằm xem anh ta đến cùng là đi nơi nào, mang theo người nào, những này cái tin tức phổ thông này là tốt rồi.

Đương nhiên cậu không thể dẫn Vũ Nguyên Hải đi.”
Lời nói này xong, Abel không nói chuyện, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm trước mắt người thanh niên trẻ tuổi, trong lòng yên lặng cảm khái một câu tuổi trẻ thật tốt.

Nghe cách nói này thì có vẻ rất đơn giản nhưng nguy hiểm bên trong có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, cậu đi tới ngồi xổm bên cạnh Tô Kiến Định, vạn nhất anh ta bị Tô Kiến Định phát hiện, kết cục của an coi như không đơn giản.

Tệ hơn nữa là nếu như bị Hoắc Hải Phong bắt lấy hay tổng giám đốc lúc trước của tập đoàn Húc Nhật, nếu Hoắc Hải Phong tự mình giải quyết mọi chuyện, khởi tử hoàn sinh xuất hiện ở trước mặt của anh ta, kết cục của anh không cần nghĩ đều có thể biết khẳng định so với tình huống thứ nhất cũng không khá hơn chút nào, khả năng sẽ còn so lần thứ nhất càng hỏng bét cũng khó nói a.

Nhưng sau một tháng đổi lấy tự do nửa đời sau, Giang Húc Đông nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là gật đầu.

“Nguyên Hải tuy không thể đi cùng tôi nhưng nếu như tôi phát sinh cái gì ngoài ý muốn, tôi hi vọng ngài có thể thả anh ta đi, rời đi nơi này, tôi có thể cam đoan anh ta sẽ không nói lung tung cũng sẽ không bại lộ tin tức không nên bại lộ, anh ta sẽ rất ngoan, chỉ hi vọng ngài nể mặt tôi có thể thả anh ta rời đi nơi này.

Anh ta đã không thể làm được gì, duy nhất có thể cho chỉ có một chút tự do”
“Cái này tôi tự nhiên là có thể đáp ứng, nói chuyện không cần phải nói kiểu uể oải như thế, chỉ là một tháng thời gian, rất nhanh liền có thể trở về.” Abel nhìn qua giống như là người đàn ông trung niên hiền lành, khóe miệng mang theo cười, bộ mặt biểu lộ rất là buông long.

"Đương nhiên, tôi cũng tin rằng mình có thể trở lại.

Nếu đã quyết định vậy liền không chậm trễ thời gian, hiện tại tôi tính toán một chút rồi lập tức xuất phát.” Thời gian cấp bách, đi sớm một chút về sớm một chút, trễ nải nữa, nhìn thấy tiểu Hải anh ta ngược lại không nỡ.

“Cậu không nên đi tạm biệt Vũ Nguyên Hải của cậu sao? Cứ bỏ đi như thế này, nếu cậu ta tìm cậu, tôi cũng không biết giải thích thế nào.” Abel đánh giá Giang Húc Đông, hai tay chắp sau lưng đi đến bên bàn ngồi xuống, ngữ khí du gia giống như là đang trêu ghẹo anh ta vậy.

“Không được, gặp mặt ngược lại không muốn đi, Abel bảo trọng, Nguyên Hải liền xin nhờ ngài chiếu cố” Mặc dù biết ông ta không đáng tin nhưng liền hướng về phía ân cứu mạng nhờ một chút, Giang Húc Đông từ đáy lòng cảm thấy, ông ta hẳn không phải là loại người đuổi tận giết tuyệt kia.

Hiện tại sẽ phát triển thành dạng này cũng nhưng mà là bởi vì chính anh ta không có làm được chuyện đã hứa hẹn nên chọc giận đối phương thôi.

Sau khi hai người nói xong, Abel lần



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui