Hai tay nhét túi, không giống dẫn người đến làm việc xấu, ngược lại giống đưa người đến ngắm trăng sao, tràn đầy hào quang văn học nghệ thuật
“Thưa ngài, đã bắt được người, còn một cặp mẹ con chưa bắt được, có cần điều người đi kiếm tiếp không a?”
Kéo người ra ngoài, vệ sĩ bắt được Tô Minh Tú cúi đầu đứng trước mặt Abel, môi mím lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không cần, hai người này là đủ rồi, truyền tin, toàn bộ rút quân về, bỏ lại những kẻ bị thương hay chết ở lại! Những người không còn giá trị sử dụng để lại cũng vô ích.” Abel thản nhiên nói, liếc nhìn Tô Minh Tú rồi đi về phía trước.
Sau khi ra khỏi phòng, hai tay Tô Minh Tú bị trói sau lưng, mắt bị che bằng một mảnh vải đen, miệng cũng bị nhét một đống giẻ, khiến cho cô ấy dù muốn hét lên cũng chỉ có thể hét: “Ư ư ư!” vài tiếng.
Tinh Hòa mệt mỏi ngủ thiếp đi trên đường về, sau khi về đến phòng khách, được cho uống một chút nước, cô bé ngủ càng ngon, trông giống một thiên thần nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương, không hề có vẻ bướng bỉnh như khi đang khóc.
Tô Minh Tú bị đẩy một cái, sờ soạng tìm cửa xe, chậm rãi ngồi vào ghế, vừa ngồi được chưa bao lâu, hai tay bị trói đột nhiên được tháo ra, sau đó, cô ấy còn chưa kịp kéo bịt mắt xuống, hai tay đã được đặt một vật gì đó nặng nặng.
Mềm mềm, ấm ấm, cô ấy mảnh vải che mắt xuống, hóa ra đó là Tinh Hòa đang say giấc nồng.
Nhìn thấy Tinh Hòa, ánh mắt Tô Minh Tú khẽ lay động.
Cô ấy bỏ miếng giẻ trong miệng ra, ôm Tinh Hòa nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Vốn dĩ đang định nhìn kỹ bên ngoài xem có thể nhớ được đường không, nhưng từ trong xe nhìn ra, trời tối đen như mực, ngoài hai cái cột đèn thẳng đứng bên đường, cô ấy không nhìn ra được thứ gì khác nữa.
Cô ấy đành ngồi tựa vào ghế, hai tay ôm chặt Tinh Hòa, hai mắt nhắm lại, bắt đầu nạp năng lượng, muốn trốn thoát, trước tiên phải có một tinh thần tốt, một thể lực tốt, nếu không tay chân mềm nhũn cũng không chạy thoát được.
Bắt được một phụ nữ và một trẻ em, nhiệm vụ hoàn thành một cách xuất sắc, Abel ngồi trước mặt cũng không buồn để ý đến cô ấy.
Tình hình Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong bên kia có vẻ không khả quan lắm.
Abel đã điều rất nhiều người, từng lớp từng lớp xông lên.
Cho Vũ Nguyên Hải có điều chế ra loại thuốc kỳ lạ kia, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, để chúng không vào được.
Muốn xông ra ngoài hay yểm trợ cho người khác ra ngoài, đó cũng là một nhiệm vụ bất khả thi, những người được cử đi đưa tin cũng bị chặn lại ở bên ngoài, muốn vào cũng không vào được, đến cuối cùng, muốn đi cũng không đi được, chỉ có thể bị trói chân ở ngoài.
Lúc đó, Thu Hằng nhận ra có điều gì đó không ổn, đang lúc muốn truyền tin tức ra ngoài bỗng phát hiện gần tòa nhà chính không có tín hiệu.
Không biết làm gì khác, chỉ còn cách điều người ra ngoài báo tin, số vệ sĩ vốn đã ít ỏi, giờ lại mất đi ba người.
Nhưng cuối cùng, tin tức cũng không được truyền ra ngoài, người bị bắt, đến cả vợ cũng bị bắt làm tù binh!
Trong nhà, Hoắc Hải Phong vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn chằm chằm đám người bên ngoài.
Cho đến khi đồng hồ điểm gần hai giờ, đám người vây xung quanh bên ngoài như kiến bỗng rút về như thủy triều, đi rất dứt khoát, nhanh gọn, ngay cả những người bị thương cũng bị bỏ lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong lập tức nhận ra điều bất thường, cũng không nói nhiều, hai người lấy chìa khóa xe trên bàn, lên xe phi trở về biệt thự.
Con đường trong đêm tối dường như không một bóng người, hai người phóng xe như bay.
Quãng đường vốn dĩ mất hai mươi phút chạy xe, lần này chỉ mất chưa đầy mười phút đã về đến biệt thự.
Cả biệt thự nhốn nháo, đặc biệt là tòa nhà chính, đến cả vệ sĩ cũng nằm la liệt, có người còn bị trói vào cột, nhìn cảnh tượng này làm sao có thể không biết chuyện gì vừa xảy ra, mặt mũi mọi người đều tái mét, phân công nhau đi gọi người.
Trần Bắc đến sau dẫn vệ sĩ đi cởi trói cho mọi người và đưa những người bị thương đến bệnh viện.
Tô Kiến Định tìm kiếm xung quanh hai lần, đừng nói đến Tô Minh Tú, đến người hầu cũng không thấy đâu, giống như ở trong ngôi biệt thự to lớn này, ngoại trừ những người vừa nhìn thấy, tất cả những người khác đã biến mất không thấy tăm hơi.
Không cần phải nói, Hoắc Hải Phong bên kia cũng như vậy, cũng không tìm được gì, hai người trở lại phòng khách với vẻ mặt ủ rũ.
Lúc này, Thu Hằng mới được thả ra, anh ta lảo đảo vài bước hướng về phía Hoắc Hải Phong, giọng điệu yếu ớt: “Chủ tịch, mợ chủ đã chạy về phía khu rừng đằng kia, cô Tô Minh Tú và Tinh Hòa đã người của Abel đưa đi, không phát hiện ra chúng tìm được mợ chủ, có lẽ mợ chủ và cậu vẫn đang trốn trong rừng, chủ tịch mau cử người đi tìm.….....!
Nói xong, hai chân anh ta mềm nhũn ra và ngất lịm đi, nhưng may có Trần Bắc đỡ kịp, đỡ anh ta khỏi bị ngã xuống đất.
Hoắc Hải Phong vừa nghe lời này, toàn thân chấn động, gọi thêm hai người rồi xông ra ngoài, còn chưa kịp nói gì với Tô Kiến Định, vài giây sau người đã chạy bằng ra xa không nhìn rõ nữa.
Còn Tô Kiến Định nắm chặt nắm đấm.
Sau khi hít hai hơi thật sâu, mới dẫn theo vài người còn lại đi lên, cho dù như nào, Quỳnh Thy bây giờ có thể vẫn đang an toàn, họ phải tìm được Quỳnh Thy và Hướng Minh càng sớm càng tốt, nếu không họ có thể gặp nguy hiểm.
Khu rừng ở phía đông rất rộng lớn, Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong đã mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm ra hai mẹ con họ đang trốn trong một hốc cây.
Cả hai đang ôm nhau, được bao phủ bởi thảm thực vật, và họ đang chìm vào giấc ngủ.
Nếu không phải có những vệ sĩ giỏi mấy thứ này, ước chừng phải đợi hai mẹ con họ tỉnh lại mới có thể tìm được.
Hoắc Hải Phong như tìm lại được bảo bối đã mất, cẩn thận đưa Tô Hướng Minh ra, đưa cho Tô Kiến Định đang đứng một bên, sau đó cẩn thận đưa Tôi Quỳnh Thy ra khỏi hốc cây, ôm vào lòng, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi cô rồi mới ôm về.
Có thể thoát khỏi bàn tay Abel, tuy rằng có chút bẩn bụi, Hoắc Hải Phong
.