**********
“Tô Kiến Định, tôi dù sao cũng là bố vợ của cậu, dỡ cối giết lừa cũng không nhanh nhẹn như cậu!” Tô Văn Minh điều chỉnh tư thế, thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn hai người trước mặt, ông ta có vẻ không muốn rời đi.
“Chúng ta chỉ là trao nhận được những gì chúng ta cần.
Ông đổi thông tin lấy tiền bạc, còn những thứ khác đương nhiên không liên quan đến ông!”
Nếu không phải vì ông ta nói rằng ông ta biết một số thông tin, Tô Kiến Định sẽ không bao giờ để hai người họ đến phòng làm việc của anh ta.
“Cậu nghĩ vậy cũng không sai, nhưng cậu có thật sự chắc chắn rằng tôi chỉ nghe được một chuyện như vậy không?” Tô Văn Minh không chút hoảng sợ, thậm chí còn nở một nụ cười trên môi, giống như đã biết tường tận một chuyện gì đó.
“Tôi đã đồng ý với những điều kiện mà ông đưa ra.
Còn về phần tôi, ông nên nói rõ mọi chuyện ông biết cho tôi nghe!” Tuy trong lòng Tô Kiến Định biết, Tô Minh Tú không thể xảy ra chuyện gì vào lúc này, nhưng khi nghĩ đến chuyện người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ bị Abel nhốt ở một nơi không hề quen thuộc, trái tim anh ta rất đau đớn, sự bình tĩnh thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
“Không phải cậu vừa vội vàng đuổi tôi đi trước khi tôi nói xong sao? Tô Kiến Định, tôi đến để trao đổi sòng phẳng với cậu.
Tốt hơn hết cậu nên bỏ bộ mặt cao ngạo đó đi và nói chuyện đàng hoàng với tôi, không thì tôi sẽ giữ kín những chuyện này làm bí mật cho riêng mình, sống để bụng chết đem theo.” Tô Văn Minh nói, giang hai tay nhún vai với Tô Kiến Định, mặt hướng về phía cửa.
“Ông Tô đúng không?” Hoắc Hải Phong hơi tiến về phía cửa chặn người đàn ông sắp rời đi, sau đó nói: “Nếu đã biết chuyện gì, sao vội vàng rời đi như vậy làm gì, con gái của tôi cũng bị bắt đi, chi bằng ông Tô cũng trao đổi thông tin với tôi với giá như vậy, ông cảm thấy thế nào?” Đôi mắt của Hoắc Hải Phong hiện lên vẻ hung ác, hai tay đút túi, khỏe miệng hơi nhếch lên.
“Cậu có gì để trao đổi với tôi? Tính mạng con gái cậu hẳn là còn có giá trị chứ!” Tô Văn Minh liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới nam thanh niên đứng ở trước mặt, có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của Tô Kiến Định, còn gọi anh ta là anh, với cách tính toán này, người trước mặt có thể đưa vào phạm vi có thể cân nhắc.
“Ông muốn gì, tính mạng con gái tôi đương nhiên có giá trị.” Abel mới bắt người không thể đến tìm anh trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại thời gian vẫn còn đủ, hơn nữa anh cũng có nghe nói một chút về người đàn ông trước mặt.
Anh đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
“Tôi không có yêu cầu gì khác.
Con gái Minh Tú của tôi bây giờ đã có chỗ dựa của riêng mình.
Chỉ có Mộc Trà luôn ở bên cạnh tôi chịu đựng gian khổ, tôi không đòi hỏi gì cả, tôi chỉ mong cậu có thể cho Mộc Trà một chỗ nương thân” Tô Văn Minh vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt, đôi mắt nhăn nheo của ông ta đỏ bừng vì sự cọ xát của chính mình, trông có vẻ như ông ta vừa bị bắt nạt.
“Tìm cho con gái một công việc và một nơi ở.
Đương nhiên, tôi không có ý kiến gì về vấn đề cỏn con này”
Hoắc Hải Phong nhún vai, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Kiến Định, đi vòng qua Tô Văn Minh ngồi xuống, đưa mắt nhìn Mộc Trà đang đứng phía sau.
“Đương nhiên, cần tìm một người chồng ưng ý cho Mộc Trà.” Tô Văn Minh cười trước khi tiếp tục: “Điều kiện thực ra rất đơn giản.
Dù sao thì điều kiện của chính Mộc Trà cũng ở đây rồi.”
“Đương nhiên không thành vấn đề, hiện tại có thể nói những chuyện sau được không?” Hoắc Hải Phong gật đầu đồng ý.
Điều này khiến cho Tô Văn Minh vốn vẫn đang định nói chuyện gì, bỗng sững sờ đứng im tại chỗ cũ, không ngờ người đàn ông trước mặt làm việc nhanh gọn vậy, một lúc sau ông ta mới nhanh chóng định thần lại, mỉm cười kéo Tô Mộc Trà ngồi xuống.
“Nếu cậu đã đồng ý như vậy, tôi đương nhiên không phải loại tiểu nhân ngồi đất hét giá.” Để Tô Mộc Trà ngồi chỗ gần Hoắc Hải Phong một chút, Tô Văn Minh nở nụ cười, vẻ mặt nhúm nhỏ giống như một bông hoa cúc lớn.
Hoắc Hải Phong nhìn mà mắc ói, hai tay đỡ trán, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không chịu nổi.
Tô Kiến Định từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, giống như một bức tượng đá.
“Tôi đã nói với chủ tịch Tô rồi.
Nếu muốn cứu Tô Minh Tú, chỉ có thể trao đổi bằng chứng về Abel trong tay các cậu và người tên là Vũ Nguyên Hải đã bị bắt về.
Sau khi nói xong câu đó, người tiếp lời là một chàng trai rất trẻ.”
Tô Văn Minh vừa nói vừa nhớ lại, cau mày và đầu hơi ngước lên: “Tôi không nhớ chính xác nguyên văn người đàn ông đó đã nói gì, nhưng ý đại khái là anh ta chỉ giả vờ trao đổi với cậu, sau khi lấy được đồ, thì Tô Minh Tú và đứa bé cũng không thể sống sót."
Vừa nói ra lời này, toàn thân Tô Kiến Định bộc phát ra một luồng tà khí uy nghiêm, khí lạnh trên người Hoắc Hải Phong lập tức tỏa ra, Tô Văn Minh và Tô Mộc Trà ngồi co rúm lại trong góc như chim cút, không dám thở mạnh.
“Sau đó thì sao, Abel đã nói gì?” Lúc này Hoắc Hải Phong không có tâm trí trêu đùa nữa, sắc mặt lạnh lùng hỏi.
“Sau đó, Abel đương nhiên cũng hưởng ứng.
Về phần kế hoạch chi tiết sau đó của bọn họ, tôi không nghe thấy, nhưng có vẻ có liên quan đó gì đến khu rừng.
Rất có thể là phóng hỏa đốt rừng.
Sau đó, do họ đã đi khá xa nên tôi
.