Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

"Cậu nhất định phải nhận, nếu không tớ sẽ giận đó" Đồng Bội chu môi nói, "Chúng ta là chị em tốt, từng thề có phúc cùng hưởng đấy! Hiện giờ cuộc sống của cậu khó khăn như vậy, không có tiền cậu có thể đi tới đâu"

"Không được"

"Coi như là tớ cho cậu mượn, sau này có thì trả lại cho tớ cũng được. Nếu cậu vẫn không nhận, tức là không coi tớ là chị em tốt" Đồng Bội nhét tiền vào trong tay Doãn Băng Dao.

Doãn Băng Dao ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đồng Bội, đành phải gật đầu đồng ý, "Cảm ơn cậu"

"Không được nói câu cảm ơn với tớ, nghe khách sáo quá"

Hai người nhìn nhau cười cười.

Mặc dù xảy ra một số chuyện rắc rối với Tô Y Thu, nhưng giờ phút này cô tin chắc một điều: Tình bạn là cả đời, tình bạn giữa các cô tuyệt đối không bao giờ thay đổi.

Bất kể là bao lâu, ba người mãi mãi là bạn tốt.

Doãn Băng Dao nhận tiền của Đồng Bội, cô ấy còn hẹn cô đi ăn tối nhưng cô liền từ chối vì không muốn quá lộ liễu, không muốn người khác nhìn thấy.

Đồng Bội hiểu cách làm của cô cũng không nói gì thêm, lưu luyến không rời. Trước khi đi, còn không ngừng dặn dò, "Bất kể cậu đi bao lâu, nhất định phải liên lạc với tớ, nhất định phải báo cho tớ biết tình hình của cậu tốt hay không tốt"

Doãn Băng Dao gật đầu đồng ý.

Sáng ngày hôm sau, Doãn Băng Dao bước ra khỏi nhà, chuẩn bị đến ga xe lửa. Cô không nghĩ tới việc ra nước ngoài, chỉ muốn tìm một thành phố nhỏ ấm áp yên tĩnh để sinh sống. Vừa đi đến đầu đường một con hẻm nhỏ, đột nhiên có người lớn tiếng gọi tên cô: "Băng Dao"

Cô nhận ra giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu lại, Thẩm Hiên Bạch đã ôm chầm cô vào lòng.

Anh ôm cô xoay một vòng, đứng chắn trước mặt cô. Đúng lúc đó một âm thanh rất nhỏ vang lên, tựa như tiếng đạn xuyên qua da thịt.

Doãn Băng Dao cả kinh, trên mặt dính đầy máu, nhìn thấy hai mắt Thẩm Hiên Bạch đột nhiên trợn trừng, rất nhiều rất nhiều máu từ trên cổ anh chảy ra.

"Hiên.... Hiên Bạch...." Doãn Băng Dao hoảng sợ đờ người mấy giây

Thẩm Hiên Bạch không nhìn cô đột nhiên nở nụ cười, sau đó cơ thể của anh yếu ớt từ từ trượt ngã xuống đất. Doãn Băng Dao vội vàng giang tay đỡ anh, "Hiên Bạch! Hiên Bạch! Cứu mạng! Có ai không mau tới cứu mạng!”

Chẳng mấy chốc có rất nhiều người vây quanh, tên sát thủ thấy nhiều người vây lại liền chạy biến mất vào một khúc quẹo.

Vốn dĩ viên đạn nhằm trúng trán cô, nhưng Thẩm Hiên Bạch đã đỡ thay Doãn Băng Dao nên phát đạn găm trúng cổ anh, một vị trí trí mạng.

Nhìn cổ Thẩm Hiên Bạch không ngừng trào ra máu tươi, Doãn Băng Dao ngồi quỳ trên mặt đất, chân tay luống cuống nhìn anh, cô hét to một tiếng, nước mắt trào ra.

"Thẩm Hiên Bạch, anh không được chết, anh không được chết...."

Thẩm Hiên Bạch yếu ớt giơ tay khẽ vuốt gò má Doãn Băng Dao cười cười, hơi thở mong manh nói: "Băng.... Dao....Không... không được khóc.... Khi em cười, rất.... đẹp...."

"Hiên Bạch...." Doãn Băng Dao khóc không thành tiếng, ôm chặt cơ thể anh không buông.

Thẩm Hiên Bạch từ từ nhắm hai mắt lại, nơi khóe miệng vẫn là nụ cười tươi sáng rực rỡ như trước. Chung quy đời người ai cũng phải trải qua cái chết, nhưng nhất định phải chết cho có giá trị.

Thẩm Hiên Bạch cảm thấy cái chết của bản thân là có giá trị. Anh đã bảo vệ được người phụ nữ mình yêu nhất, được chết trong lòng cô....

Anh đã thấy đủ rồi.....

"Hiên Bạch, anh đừng ngủ, anh mau tỉnh lại đi" Doãn Băng Dao ôm Thẩm Hiên Bạch, kêu khóc.

Mấy phút sau xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng chạy tới. Khi bác sĩ vội vàng muốn nâng anh lên xe cứu thương phát hiện anh đã ngừng thở.

Bác sĩ nhìn cô lắc đầu.

"Không" Doãn Băng Dao cuồng loạn hét to, "Không, Thẩm Hiên Bạch anh ấy sẽ không chết"

Cảnh sát tiến lên kéo người Doãn Băng Dao ra, cô dùng hết sức giãy giụa nhìn Thẩm Hiên Bạch nằm dưới đất, máu tươi từ cơ thể anh chảy ra nhanh chóng trở thành một bông hoa nở rộ diêu dúa lẳng lơ.

"Hiên Bạch...."

Doãn Băng Dao dùng hết tất cả hơi sức, cuối cùng vẫn bị hai người cảnh sát kéo ra.

"Cô à, xin cô hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi phải tiến hành điều tra, do vậy phiền cô hãy ra ngoài không được ở đây phá hủy hiện trường" Giọng nói lạnh như băng của một người cảnh sát vang lên bên tai Doãn Băng Dao.

Doãn Băng Dao đột nhiên cảm thấy trời đất như rung chuyển. Thế giới này, tại sao lại bẩn thỉu như vậy?

Cảnh sát chỉ lo phát án, không để ý tới tâm trạng bất ổn của cô

Cô há miệng cắn thật mạnh lên mu bàn tay một viên cảnh sát, thoát khỏi sự trói buộc lao tới bên cạnh Thẩm Hiên Bạch, vừa chạy vào liền bị cảnh sát kéo lại.

"Các người buông tôi ra! Buông tôi ra" cô khóc đến khàn tiếng.

Cô chỉ muốn nhìn anh lần cuối, muốn ôm anh một cái....

Trong khoảnh khắc cái chết kéo tới, trong đầu Thẩm Hiên Bạch chỉ hiện lên một hình ảnh:

Trong giáo đường, Doãn Băng Dao mặc bộ váy cưới trắng tinh thuần khiết, xinh đẹp như thiên sứ. Cô nhìn về phía anh, hai người cùng trao nhẫn cười. Anh và cô, cuối cùng chỉ có thể là một hôn lễ trong mộng.....

***

Lúc Doãn Băng Dao tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt là một cảnh trắng xóa.

Ý thức của cô dần dần tỉnh táo, bầu không khí trong cánh mũi là một mùi thuốc khử trùng, một mùi đặc trưng của bệnh viện. Cô đột nhiên ngồi bật dậy, phát hiện trên tay đang cắm kim truyền nước biển.

Rút kim ra, Doãn Băng Dao vén chăn lên muốn bước xuống giường. Một người y tá vội vã lao vào giữ cô: "Chị phải bình tĩnh, đừng để mình bị kích động. Chị đã bị động thai, nếu không điều dưỡng thật tốt sẽ khó có thể giữ được đứa trẻ"

"Cô buông tôi ra, tôi muốn đi tìm anh ấy" Doãn Băng Dao đẩy người y tá.

Y tá giữ chặt cô nói, "Chuyện của chị tôi đã nghe nói qua, chồng của chị rất vĩ đại, một mình anh ấy bảo vệ tính mạng chị và đứa trẻ. Nếu bây giờ chị không điều trị thật tốt, vậy đứa trẻ sẽ khó có thể giữ được, chị phải ăn nói thế nào với người chồng đã qua đời. Chị à, đứa trẻ là vô tội, nó cũng là một sinh mệnh. Cô không thể bỏ mặc sống chết của đứa trẻ"

Doãn Băng Dao sững sờ, quay đầu nhìn gương mặt dịu dàng chân thành của cô y tá trẻ.

"Chồng tôi?"

"Đúng vậy, chính anh ấy đã đỡ viên đạn cho chị, xin chị hãy nén bi thương, chăm sóc bản thân và đứa trẻ. Nếu người chồng quá cô của chị biết được tình trạng hiện giờ của chị, nhất định sẽ rất lo lắng rất đau lòng"

Thấy nét mặt Doãn Băng Dao có chút dao động, cô y tá vội vàng chạy tới dìu cô nằm xuống giường bệnh. Doãn Băng Dao nằm xuống giường đưa tay xoa bụng, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuôi theo gò má.

Thẩm Hiên Bạch chết là vì muốn bảo vệ cô, vậy ai là người muốn giết cô?

Cái chết oan uổng của Thẩm Hiên Bạch gây chấn động giới truyền thông cũng như giới kinh doanh. Tất cả đều biết anh là cháu trai của đại gia tộc họ Thẩm, nhưng không được yêu thương.

Một người luôn ẩn cư trên đảo không màng chuyện đời như ông cụ Thẩm cũng xuất hiện. Sau đó chuyện này nhanh chóng được làm sáng tỏ, chuyện xưa cũng bị đào bới, nói trước đây hai anh em nhà họ Thẩm tranh đấu, cha Thẩm Hiên Bạch tranh đấu thất bại, cho nên Thẩm Hiên Bạch cũng rời khỏi nhà họ Thẩm, một mình gây dựng sự nghiệp

Doãn Băng Dao nghỉ ngơi trong bệnh viện một đêm, ngày hôm sau liền lặng lẽ rời đi.

Đúng lúc này Ngự Giao lại tìm tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui