Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tô Y Thu thấy Âu Dương Hoa hơi do dự, tức giận xoay người muốn đi, "Chỉ một chuyện nhỏ đó cũng không làm được, vậy anh còn muốn giúp tôi làm gì! Coi như là tôi chưa nói gì đi!"

"Đợi đã" Âu Dương Hoa gọi cô lại, "Được, tôi đồng ý."

Khóe miệng Tô Y Thu cong lên mỉm cười đắc ý, xoay đầu nhìn về phía Âu Dương Hoa.

"Tôi đồng ý với em, nhưng có thể làm cô ấy yêu tôi hay không thì tôi không dám chắc, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng, ít nhất sẽ hạn chế thời gian cô ấy ở bên Ngự Giao, hoặc có thể tạo ra hiểu làm nào đó giữa hai người họ."

"Tốt lắm, nhưng không nên để người khác biết chúng ta quen biết nhau, có chuyện tôi sẽ liên lạc với anh"

Một tay đưa lên trước ngực, khom lưng cung kính nói, "Vâng, thưa nữ hoàng"

Trong mắt Tô Y Thu cuối cùng ánh lên tia vui vẻ.

Nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Hoa nhìn mình mỉm cười nụ cười trên gương mặt cô lập tức biến mất, "Chuyện đứa bé tuyệt đối không được nói với bất kỳ người nào"

"Được"

"Tôi muốn anh phải thề, vĩnh viễn giấu kín bí mật này cho tới chế, nếu như anh nói ra ngoài, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh" trong ánh măt đột nhiên lóe tia độc ác không nên có ở một gương mặt hiền lành.

Âu Dương Hoa giơ ba ngón tay lên thề, "Tôi thề, cả đời này tuyệt đối không bao giờ nói ra chuyện đứa bé này, nếu như tôi nói ra cửa sẽ bị xe đâm chết, bị sấm sét đánh chết, cả nhà..."

"Được rồi, được rồi" Tô Y Thu không muốn nghe tiếp, không hiểu sao trong lòng nẩy sinh sự tin tưởng đối với Âu Dương Hoa.

Cứ như vậy, Tô Y Thu bắt đầu thực hiện kế hoạch...

***

Kể từ sau khi Tô Y Thu đến, trong lòng Doãn Băng Dao càng thêm khó chịu.

Cô không biết có nên đem chuyện này cho Ngự Giao nghe hay không. Tại sao anh không nhắc tới chuyện Tô Y Thu mang thai, chẳng lẽ anh thật sự không biết sao? Hoặc là thực ra anh biết...

Tô Y Thu nói hiện giờ mỗi ngày anh đều về nhà, liệu có thật không? Trong lòng cô rất lo lắng.

Kể từ sau hôm anh đưa Tiểu Diệc đi nhà trẻ, lại biến mất một thời gian, hiện giờ ngay cả điện thoại cũng không còn gọi tới. Mỗi lần cô chủ động gọi điện thoại, anh đều chỉ nói một hai câu qua loa sau đó nói rất bận rồi cúp máy.

Thứ bảy, sáng sớm Doãn Băng Dao đã nhận được điện thoại Đồng Bội gọi tới.

"Băng Dao, hôm nay Tiểu Diệc có được nghỉ không? Nếu không chúng ta dẫn thằng bé tới khu vui chơi đi" giọng nói Đồng Bội tràn đầy vui sướng, Doãn Băng Dao không kìm được cảm thán, tình yêu của mỗi người phụ nữ đều khác nhau.

"Ừ, hôm nay Tiểu Diệc được nghỉ, nhưng tớ định lát nữa dẫn Tiểu Diệc về nhà một lát"

Nhất thời Đồng Bội không hiểu được ý tứ của Doãn Băng Dao, "Về nhà?"

"Đúng vậy, đi về thăm bố tớ"

"Ồ" Đồng Bội chợt hiểu ra, "Đã mấy năm trôi qua, cậu cũng nên về thăm họ rồi. Nhưng... gương mặt cậu bây giờ, bố cậu có thể đón nhận được không?"

"Tớ sẽ giải thích với ông, đã rất lâu rồi chưa gặp ông, hơn nữa cũng phải có một lần trở về, dù sao bây giờ mọi người đều đã biết thân phận thật của mình cũng nên trở về nhà một chút" giọng nói của cô có chút mất mát.

"Vậy khi trở về cậu phải cẩn thận bà mẹ kế đó, nếu không bà ta sẽ gây khó dễ" trước đây khi còn đi học Đồng Bội và Y Thu đều biết, Doãn Băng Dao và doãn Lang Long luôn bị bà mẹ kế Thi Lục Đình bắt nạt.

"Ừ, tớ biết rồi"

"Vậy đi đi, hôm khác tớ đến thăm cậu sau"

"Ừ..." Doãn Băng Dao suy nghĩ giây lát, thăm dò: "Gần đây Phương Chính Đông bận công việc lắm sao?"

"Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?"

"Vì gần đây Giao rất bận, hầu như không nhìn thấy bóng dáng anh ấy, không phải bọn họ thường ở cùng nhau sao? Cho nên tớ mới hỏi vậy?"

Đồng Bội rất thông minh, nghe qua đã hiểu ý tứ của Băng Dao: "À, cậu muốn hỏi về Ngự Giao chứ gì. Dạo này mấy người bọn họ rất bận, cũng không biết là bận chuyện gì nữa. Cậu yên tâm, giao không có chuyện gì đâu, tớ nghe Chính Đông nói, gần đây anh ta sống ở nhà Lang Long không về nhà"

"Ừ" cô đoán có thể do anh đang bận giải quyết vấn đề của tập đoàn, hơn nữa chắc chắn có liên quan tới Mục Quang.

"Không có chuyện gì nữa, tớ cúp máy đây"

"Ừ, tạm biệt"

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Băng Dao liền nghĩ tới những lời nói của Tô Y Thu hôm trước, cô ấy nói mỗi ngày Giao đều về nhà. Nhưng Đồng Đồng lại nói gần đây anh sống ở nhà Lang Long, chẳng lẽ Y Thu lại lừa cô sao?

Doãn Băng Dao thở dài, con người Y Thu thay đổi quá nhiều, trước đây mỗi khi nói láo cô ấy sẽ mặt đỏ tim như trống, nhưng bây giờ...

Gương mặt Băng Dao lộ ra nụ cười bi thương. Tất cả thay đổi quá nhanh, Y Thu cũng biến thành người xa lạ...

"Băng Dao, con mặt bộ này có đẹp trai không?"

Băng Dao đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn thấy Tiết Tiểu Diệc đứng phía sau, hôm nay cậu mặc bộ đồ rất nghiêm chỉnh, là bộ vest số nhỏ màu đen do Ngự Giao mua, dáng vẻ nghiêm trang chững chạc.

"Rất đẹp trai" cô giơ ngón tay cái lên, gương mặt Tiết Tiểu Diệc hoàn toàn là thừa kế từ Ngự Giao, đặc biệt những khi nghiêm túc thực sự rất giống Ngự Giao.

"Không phải con không nỡ mặc bộ quần áo này sao?" Doãn Băng Dao hỏi.

"Hôm nay về nhà gặp ông ngoại, con nhất định phải ăn mặc trang trọng, ngoài ra phải làm một vài trò hề nữa. Hì hì..."

Doãn Băng Dao cười cười, "Vậy chúng ta đi thôi"

dẫn Tiết Tiểu Diệc ra khỏi nhà. Khi đứng trước cửa ngôi biệt thư nhà họ Doãn, bàn tay Doãn Băng Dao nắm tay con trai vô thức siết chặt hơn, cô đứng ngoài cửa nhìn mọi thứ quen thuộc bên trong, tâm trạng hơi kích động.

Tiết Tiểu Diệc cảm nhận được cái siết tay và những giọt mồ hôi lấm tấm trong lòng bàn tay cô, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi: "Băng Dao, mẹ hồi hộp lắm phải không?"

Băng Dao miễn cưỡng cười, gật đầu thay câu trả lời.

"Không cần căng thẳng, con nghe dì Đồng Bội nói qua rồi, nhưng con tin ông ngoại nhất định sẽ đón chào mẹ. Hơn nữa lát nữa Tiểu Diệc cũng sẽ rất ngoan ngoãn, ông ngoại nhất định sẽ thích Tiểu Diệc" ngay cả vẻ tự tin trên gương mặt cậu giống hệt Ngự Giao.

Băng Dao hít sâu một hơi, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười lấy tinh thần, nhưng khi cánh tay đưa lên bấm chuông cửa vẫn có chút run rẩy. Cắn răng, ngón tay của cô ấn xuống.

Chuông cửa vang lên, có người từ bên trong đi ra, là Doãn Hoan Hoan. Theo cô biết, hoan hoan vẫn chưa lập gia đình, nên vẫn ở trong nhà.

Doãn Hoan Hoan đi ra, vẻ mặt đề phòng nhìn Doãn Băng Dao: "Cô tìm ai?" người phụ nữ này nhìn quen quen, lại đưa mắt nhìn sang cậu bé bên cạnh cũng có cảm giác rất quen.

"Hoan Hoan, là chị" Doãn Băng Dao lên tiếng.

Doãn Hoan Hoan hơi ngẩn người một chút, giọng nói này rất giống với giọng của Doãn Băng Dao, nhưng cô không biết người phụ nữ này, "Chúng ta quen nhau sao?"

Băng Dao hơi do dự một chút, hoan hoan đối với người khác luôn rất ngạo mạn lạnh lùng, nếu như cô nói mình là Băng Dao, chắc chắn con bé sẽ không tin còn đuổi cô đi. Vì vậy kiềm nén nói: "Tôi muốn gặp Doãn Lực"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui