Chú làm gì vậy? Thả tay ra...
“Vừa nãy tên Cố Yên Thành ôm cô như thế nào?”
- Liên quan gì đến chú chứ? Thả tay ra...
Từ Diện Tư lạnh mặt “lúc Cố Yên Thành ôm lấy, sao cô không kêu hắn thả ra?”
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “thế này là logic gì vậy chứ?”
- Này! Chú bị gì thế? Ai ôm tôi thì có liên quan gì đến chú!
Từ Diện Tư thả tay Cổ Mộc Hàn “được, chuyện của cô không liên quan đến tôi...sau này cũng thế!”
Cổ Mộc Hàn khó hiểu “chú nói gì thế?”
Từ Diện Tư quay trở lại xe...xe anh từ từ chuyển bánh...
Rầm...
Rầm...
- Chú...chú nói rõ ràng đi.
Xe Từ Diện Tư khuất dạng sau ngã rẽ.
Cổ Mộc Hàn vẫn ngơ ngác đứng trông theo.
- Từ Diện Tư, tên khốn kiếp!
Cô lang thang trở về nhà...!
…………
'Tiểu Hàn, con sao vậy?'
Cổ Mộc Hàn khẽ lắc đầu “Dạ con không sao đâu ba, con về phòng trước đây!”
Cổ Mộc Anh nhíu mày “vừa nãy ở trường vẫn bình thường mà!”
'Con thấy không được khỏe thì về phòng nghỉ ngơi đi!'
- Con xin phép ba!
*Hàn Hàn...tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
Cổ Mộc Hàn liếc nhìn Giả Thiên Thiên nhưng không lên tiếng, nhìn thấy Giả Thiên Thiên phiền não trong lòng cô càng tăng thêm.
Cổ Mộc Hàn về phòng, rồi ngồi khóc đến tận nửa đêm, cô không biết vì sao đêm nay cô lại buồn đến thế...như mất thứ gọi là đó quan trọng lắm.
……………
'Già tìm tôi à?'
“Ừm!”
'Già có gì dặn dò?'
“Đầu tháng sau cho khởi công khu đất ở phố phượng hoàng!”
'Già'
“Sao?”
'Ngày mai, có buổi đấu giá khu đất trống đối diện với khu đất chúng ta chuẩn bị khởi công.
Già xem được thì cũng nên đấu giá!'
“Gồm những ai, cậu có biết không?”
'Có họ Cổ, họ Mộ và một số người có tiếng tăm trong tòa thích chính'.
“Tôi biết rồi!”
Từ Diện Tư phiền não đi đến bên cạnh cửa sổ, anh vô tình phóng tầm mắt sang bên kia đường, nơi đó là Cổ thị.
Anh nhìn thật lâu rồi khẽ thở dài, không biết vì sao mấy ngày gần đây lòng anh vô cùng sầu não, như thiếu mất thứ gì đó rất đặc biệt...giống như thứ đó anh đã từng có được và giờ bị mất đi.
Nhưng bản thân anh lại không biết đó là gì, miệng bất giác thốt lên “Cổ Mộc Hàn“.
“Điên thật, mình thật sự điên rồi...sao lại gọi tên cô nhóc đó! Không thể nào...Từ Diện Tư ta không thể nào để cho một cô nhóc điều phối tâm tư, mình không bao giờ cho phép điều đó xảy ra“.
Hơn một tháng trôi qua, Từ Diện Tư không đến trường gặp mặt Cổ Mộc Hàn...cũng không đến Cổ gia.
Nơi nào Cổ Mộc Hàn từng xuất hiện thì anh đều không đặt chân đến.
…………………
- Ba!
Cổ Mộc Anh khẽ cười “con làm sao vậy?”
- Việc kết thông gia cùng nhà họ Cố là sao hả ba?
'Tiểu Hàn, chúng ta là người làm kinh tế...kết thông gia cùng phía chính trị, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai bên, cuộc hôn nhân này cả hai đều có lợi và cùng hỗ trợ nhau phát triển!'
- Ba...là ba bán con gái của mình đó.
'Tiểu Hàn!'
- Trước đây ba từng nói...khi lớn lên, ba sẽ để cho con tự chọn người con yêu thương.
Sau giờ ba lại tự ý tìm hôn phu cho con vậy?
'Ba xin lỗi con, nhưng Cổ thị gần đây gặp chút khó khăn, hãy hiểu cho ba!'
Cổ Mộc Hàn cảm thấy đầu óc phẫn loạn, cô không thể suy nghĩ gì được nữa.
Cô đứng phắt dậy, chạy như bay ra khỏi nhà...
'Tiểu Hàn!'
Cổ Mộc Anh buồn bã, ngồi gục đầu trên sofa.
Trời đổ cơn mưa đầu mùa...hơi nóng vẫn còn lan toả trong không gian, mùi hôi của đất xộc vào khoang mũi khiến Cổ Mộc Hàn thấy khó chịu.
Cô Ngồi khóc thảm thiết dưới cơn mưa chiều, ai đi ngang qua cũng nhìn cô rồi khẽ thở dài...có đồng cảm, có xót thương...cũng có người mai mỉa.
“Dừng xe!”
'Sao thế già?'
Từ Diện Tư nhìn xuống đường phố, thấy Cổ Mộc Hàn đang ngồi khóc nức nở dưới mưa, không hiểu sao lòng anh lại đau như ai cào ai cấu.
'Kia không phải là Cổ đại tiểu thư sao?'
Từ Diện Tư không nói gì, anh mở cửa xe định bước xuống...
'Già!'
Từ Diện Tư khựng lại “không được, mình nhất định không được mềm lòng vì cô nhóc đó“.
“Cho xe chạy đi!”
'Bỏ mặc Cổ tiểu thư thật sao già?'
Từ Diện Tư không lên tiếng, chỉ nhìn ra ngoài, từng hạt mưa cứ tạt vào kính xe, khiến người bên trong xe thấy cảnh vật bên ngoài mờ ảo.
Hàn Du thở dài “cơn mưa đầu mùa mà to đến như vậy, ai trúng phải thì chắc ốm nặng!”
Từ Diện Tư nhíu mày “cậu vừa nói gì?”
'Mưa đầu mùa dễ bệnh lắm đấy già!'
“Dừng xe”
'Ơ!'
“Dừng!”
Két...!
Từ Diện Tư xuống xe và chạy thật nhanh về phía Cổ Mộc Hàn ngồi khóc lúc nãy nhưng không còn thấy cô đâu.
Anh đưa mắt nhìn quanh thì không khỏi nhíu mày!
Cổ Mộc Hàn đang đi thất tha thất thỉu...và rồi cô ngã xuống đường nằm yên bất động.
“Cổ Mộc Hàn!”
Từ Diện Tư nhanh đến bế cô lên.
'Già, nhanh lên xe đi!'
Từ Diện Tư nhẹ nhàng đặt Cổ Mộc Hàn vào xe.
'Già cũng ướt cả rồi, không khéo lại ốm liệt giường đấy!'
Từ Diện Tư nhíu mày “tăng tốc đi”
'Ờ! Tôi biết rồi, nhưng mà chúng ta đi đâu?'
“Về nhà!”
Từ Diện Tư dang tay ôm chặt Cổ Mộc Hàn vào lòng.
Chiếc siêu xe lao như xé gió trên phố, trong chiều mưa.
Một lúc sau thì xe dừng lại trước căn nhà tứ hộp.
Từ Diện Tư bế Cổ Mộc Hàn xuống xe và nhanh chân chạy về phòng mình..