Cổ Mộc Hàn ngồi nhìn mười đầu móng tay, cô cũng không biết nên nói gì với Từ Diện Tư.
Hà Kính Phong cười cười “thôi, anh đi uống vài cốc bia đây!”
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Hà Kính Phong nhưng không lên tiếng, anh cảm thấy Hà Kính Phong vô cùng đáng ghét.
Sau tiếng đóng của Hà Kính Phong, phòng khách chỉ còn lại Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn. Anh cảm nhận được sự xa cách của cô, lòng thoáng mất mát nhưng vội giấu kín cảm xúc. Anh nhích đến bên cạnh cô và nhẹ nhàng vòng tay ngang eo cô.
Cổ Mộc Hàn nhíu chặt mày!
“Sao thế?”
- Sao là sao?
“Thấy em như rất khó chịu khi anh chạm vào!”
- Tìm em có việc gì?
“Em thật sự bỏ mặc ba em cả Cổ thị?”
- Anh có vẻ như rất quan tâm đến Cổ thị nhỉ! Là sợ họ Cổ phá sản sẽ khiến cho Giả Thiên Thiên đói khổ sao?
Từ Diện Tư chau mày “em nói gì thế? Liên quan gì đến Giả Thiên Thiên?”
- Ông chủ Từ giàu có như vậy…nếu như thấy thương hoa tiếc ngọc thì có thể mang về nuôi.
Cổ Mộc Hàn càng nói, Từ Diện Tư càng nhíu chặt mày “em nói đủ chưa?”
Cổ Mộc Hàn bĩu môi!
Từ Diện Tư vội khóa chặt môi cô…
- Ưm…
Cổ Mộc Hàn trừng mắt, cô cố gắng đẩy Từ Diện Tư ra nhưng mãi không được, còn bị anh hôn mạnh bạo hơn. Nước mắt cô chợt ứa ra vì bị đau.
Từ Diện Tư lưu luyến lắm nhưng cũng đành rời khỏi môi cô, gần đây anh cảm nhận được Cổ Mộc Hàn luôn muốn né tránh anh.
- Nói đi…anh tìm em có việc gì?
Từ Diện Tư cười khẩy ''thân phận Cổ tiểu thư thật tôn kính, không có việc gì thì không thể tìm Cổ tiểu thư!"
Cổ Mộc Hàn nheo mắt “Từ Diện Tư, cuối cùng thì anh muốn nói gì đây?”
“Những ngày qua em đã làm gì? Chuyện của nhà họ Cổ em thật sự không màng đến sao?”
- Vậy theo anh thì em phải làm thế nào?
“Tiểu Hàn, em muốn làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ em”.
- Kể cả những việc xấu sao?
Từ Diện Tư nheo mắt “vậy chuyện xấu gì kể anh nghe với!”
- Em muốn có được Cổ thị.
Từ Diện Tư kinh ngạc nhìn Cổ Mộc Hàn “đừng nói với anh, người thu mua Cổ phiếu của Cổ thị là em”.
Bộp…bộp…
- Ông chủ Từ thật thông minh, ông đoán đúng rồi. Nhưng rất tiếc…không có phần thưởng nào dành cho ông cả.
Tâm tư Từ Diện Tư chợt rơi vào trầm lặng, anh biết Cổ Mộc Hàn đã thay đổi hoàn toàn, cô càng lúc càng lộ rõ giả tâm, không còn là một cô bé tinh ranh như ngày nào. Anh chợt thấy lòng đầy cảm thán “chỉ mới vài tháng trước thôi, Cổ Mộc Hàn vẫn còn còn là một cô bé ngây thơ, tuy có chút xảo quyệt nhưng đó chỉ là trẻ con tinh nghịch. Hiện tại đây, trước mắt anh là một Cổ Mộc Hàn đầy toan tính!”
Thấy Từ Diện Tư ngồi trầm ngâm không lên tiếng, Cổ Mộc Hàn chồm người đến kề sát bên anh và len lén hôn lên má anh.
Nụ hôn vội vã như chuồn chuồn đạp nước, anh chỉ cảm nhận được chút nhột nhột như chạm vào lông vũ.
Từ Diện Tư thoáng ngỡ ngàng một giây rồi kịp thời thích ứng. Anh nhanh tay giữ chặt sau gáy cô và đặt lên môi cô một nụ hôn.
Điều bất ngờ thay…là Cổ Mộc Hàn không từ chối nụ hôn này, ngược lại cô còn nhiệt tình đáp trả.
Từ Diện Tư lại không ngờ rằng giữa anh và Cổ Mộc Hàn cũng có lúc hoà hợp đến vậy.
Nụ hôn ấy diễn ra thật ngọt ngào và triền miên. Hai người buông nhau ra thì cũng là lúc cả hai như sắp tắt thở.
Cổ Mộc Hàn ngại ngùng đưa tay lên gãi gãi mũi.
Từ Diện Tư mỉm cười “nhóc con, mặt em sao đỏ thế?”
- Liên quan khỉ gió gì đến tổ tông nhà anh.
Sắc mặt Từ Diện Tư liền biến đổi sang màu xám.
“Cổ Mộc Hàn…”
- Dạ dạ, em biết tên em rất đẹp. Anh không cần phải gọi một cách hùng hồn như thế đâu.
Từ Diện Tư đỡ trán “nhóc con, là người hai nhân cách sao? Mới đó thôi còn lộ rõ bản chất của một con người đầy mưu mô, sao giờ lại trở nên ngốc nghếch thế này!”
- Anh sao vậy ạ?
‘‘Cổ Mộc Hàn, thật ra em là người như thế nào?’’
- Ý anh là muốn hỏi về vấn đề nào?
Từ Diện Tư thở dài “thôi bỏ đi”
- Ồ!
- Mà anh tìm em chỉ vì việc của nhà họ Cổ sao?
“Em định làm thế nào?”
Cổ Mộc Hàn vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của mình, thấy Từ Diện Tư đang nhìn mình chằm chằm…cô nhướn mắt “sao đây anh Tư Tư, có phải em rất xinh đẹp không?”
“Hừ!”
- Không đùa nữa, em có chuyện muốn nhờ anh đây.
“Em nói đi, bất kể là chuyện gì…anh cũng sẽ giúp em”.
- Em cần một số tiền lớn!
Từ Diện Tư cong môi cười “Cổ Mộc Hàn, em giỏi lắm…nụ hôn vừa rồi của em đâu phải là tuỳ hứng nhỉ!”
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “đương nhiên là có tính phí rồi!”
“Em được lắm!”
- Haiz…ông chủ Từ đã thấy hối hận với lời hứa của mình rồi chứ gì?
“Anh không bao giờ hối hận với những việc anh từng làm…chỉ là…”
- Là thế nào ạ?
“Sự nhiệt tình của anh bị người khác lợi dụng, nên không thích!”
- Không thích gì ạ? Là không thích hôn em hay không thích bị em lợi dụng?
Từ Diện Tư lạnh mặt “em liệu hồn đấy!”
- Thế có cho em số tiền em cần không?
Từ Diện Tư liếc Cổ Mộc Hàn, âm thanh nặng nề buông một chữ “có…”
“Mà theo anh được biết thì em còn giàu hơn cả anh. Sao lại cần đến tiền của anh thế nhỉ?”
- Em muốn hạ luôn nhà họ Mộ.
Từ Diện Tư trợn mắt “sao chứ?”
- Em muốn trả thù những kẻ dám ra tay hại em. Từ Giả Thiên Thiên cho đến Minh Nguyệt Hà hay Mộ Học Nhữ…em đều không để họ sống yên thân.
“Được…em cứ làm những gì em muốn. Mọi việc cứ để anh thay em gánh vác và thay em dọn tàn cuộc”.
Cổ Mộc Hàn chỉ chờ Từ Diện Tư nói như thế.