Tư Tư, anh ăn chút cháo đi.“Không!”
Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Từ Diện Tư phồng má, anh lúc này cứ như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
- Anh Tư Tư sao thế?
“Vết thương anh đau lắm, không múc được!”
Cổ Mộc Hàn cười sặc sụa “à…à, ra là thế”
- Vậy thì để em đút anh ăn nhé!
Tim Từ Diện Tư như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
‘Già…’
Mặt mày Từ Diện Tư trở nên u ám vì sự xuất hiện của Hàn Du.
“Tên Hàn Du này…sớm không đến, muộn không đến…lại đến trong lúc này!”
Hàn Du thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tưởng ngọt ngào trước mắt…“thôi chết rồi, như là mình đang làm hỏng việc tốt của già thì phải. Chuyến này già không giết mổ mình mới lạ”.
Cổ Mộc Hàn ngước mặt lên nhìn Hàn Du “anh có chuyện gì thế?”
Hàn Du lắc đầu rồi lại gật đầu “à…cũng không có vấn đề gì quan trọng lắm”.
Từ Diện Tư lại tiếp tục há miệng chờ được đút tiếp.
Cổ Mộc Hàn lườm Từ Diện Tư một cái sắc lạnh rồi buông chén cháo trên tay xuống bàn.
- Anh nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hàn Du đưa mắt nhìn Từ Diện Tư.
Từ Diện Tư nhún vai!
Cổ Mộc Hàn bực quá lên tiếng “hai người định giấu tôi chuyện gì?”
Từ Diện Tư khẽ lên tiếng “anh phải về nhà một chuyến!”
- Anh về làm gì? Vết thương vẫn chưa lành, bác sĩ bắt anh nằm viện một tuần đấy!
Từ Diện Tư ấp úng trả lời “chuyện là, anh…”
- Anh thế nào?
“Ừm! Anh cho người đến Cổ gia mời nội em đến Từ gia lâm khách vài hôm”.
Cổ Mộc Hàn nheo mắt “Từ Diện Tư, nội em già đến như vậy mà anh cũng không tha sao?”
“Ờ thì…em yên tâm đi, anh không làm gì bà cả. Anh chỉ muốn ép Cổ Mộc Anh thôi”.
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “anh cũng nghĩ chu đáo quá rồi, con ruột của ông ấy thì ông ấy có lẽ sẽ giết chết, nhưng không thể bỏ mặc sống chết mẹ ruột của mình nhỉ!”
“Anh cũng là vì em thôi Tiểu Hàn!”
- Em hiểu mà anh, em không trách anh đâu. Nhưng nội em tuổi đã cao.
Từ Diện Tư lắc đầu “em nghĩ rằng anh sẽ làm tổn thương đến nội sao?”
Cổ Mộc Hàn im lặng không lên tiếng.
“Em cùng anh về Từ gia, có em tiếp đón bà thì có lẽ sẽ giữ chân bà được lâu hơn”.
- Được!
…………
- Nội!
*Tiểu Hàn, con ở đây thật sao?
Cổ Mộc Hàn ôm chầm Cổ lão phu nhân “nội!”
Giọng già run run như sắp khóc, Cổ lão phu nhân khẽ lên tiếng “Tiểu Hàn, sao lâu như vậy mà con không về nhà? Có biết là bà rất nhớ con không?”
- Con xin lỗi nội!
Cổ lão phu nhân thở dài, bàn tay già nua nắm chặt tay Cổ Mộc Hàn “thôi bỏ đi, bà không giận con. Thấy con khỏe mạnh là bà yên lòng rồi”.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày, lòng cô thầm buồn “nội già rồi nên không biết những việc ghê rợn xảy ra trong chính ngôi nhà thân yêu của mình. Cổ Mộc Anh, ông ấy sợ nội buồn nên cố ém nhẹm mọi việc, như vậy cũng tốt…không khiến cho nội lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng anh Tư Tư đưa nội về đây…sao mình giống như thông đồng với tội phạm bắt cóc vậy chứ”.
Từ Diện Tư nhìn sắc mặt Cổ Mộc Hàn biến đổi liên tục mà anh không khỏi nhíu mày “Tiểu Hàn đang nghĩ gì vậy chứ”.
*Tư Tư, cháu sao vậy?
“Cháu không sao, thưa bà!”
*Cảm ơn cháu đã đón bà đến Từ gia gặp Tiểu Hàn.
Từ Diện Tư mỉm cười “bà…bà ở lại cùng Tiểu Hàn vài hôm nhé!”
Cổ lão phu nhân thoáng buồn nhưng rồi rất nhanh giấu kín cảm xúc “được…”
Cổ lão phu nhân chỉ giả vờ hồ đồ, bà đã sống đến tuổi này thì có chuyện gì có thể qua mặt được bà. Chỉ là bà muốn ủng hộ Cổ Mộc Hàn.
*Bà muốn được nghỉ ngơi!
Từ Diện Tư cười hiền hoà “Dạ được, để cháu bảo giúp việc chuẩn bị phòng cho bà”.
Mắt Cổ lão phu nhân nhìn về phía xa xăm…
…………
//Thưa Cổ lão phu nhân, đây là phòng mà ông chủ của chúng cháu đặc biệt dành cho người.
Cổ lão phu nhân quét mắt nhìn quanh căn phòng rồi mỉm cười, căn phòng vô cùng rộng rãi và vô cùng cổ kính, nó được trang trí theo lối kiến trúc cổ xưa, vật dụng bày trí trong phòng toàn là những món đồ cổ hiếm hoi “Tư Tư có lòng rồi!”
Cổ lão phu nhân không nói gì thêm, bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ rồi khẽ thở dài. Bà biết, trong bất kỳ một cuộc gia đấu nào cũng đẫm máu và tàn khốc.
*Mình nên làm thế nào để ngăn chặn cuộc chiến này đây? Để cha con nó tương tàn nhau…bà làm sao mà đành lòng.