Sau khi Từ Diện Tư rời đi, Cổ Mộc Hàn liền bước đến bên bàn ăn, mắt cô lạnh lùng nhìn Giả Thiên Thiên.
‘Hàn Hàn, cô dậy rồi à? Ăn sáng thôi’
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống.
Giả Thiên Thiên vô tình nhìn lướt qua Cổ Mộc Hàn, thấy cô xinh đẹp quyến rũ mà không khỏi ghen tị, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, vì cô là thiếu nữ mới lớn nên da dẻ trắng ngần, căng bóng, đôi môi kia lại đẹp như hình trái tim, đôi mi như hình đôi cánh bướm. Mỗi khi cô nở nụ cười là cướp mất linh hồn của vạn vật.
- Nhìn tôi như vậy làm gì, tôi biết tôi rất xinh đẹp…đất Hoa Hạ này sẽ không có người thứ hai.
“Phụt…khụ…khụ…khụ…”
Cổ Mộc Hàn nheo mắt, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Từ Diện Tư đang cầm ly nước trên tay.
Vừa nãy anh quay lại uống cốc nước, thấy Cổ Mộc Hàn ngồi ăn sáng nên anh không muốn làm phiền cô, vừa hay khi ngụm nước đầu tiên còn chưa được nuốt qua khỏi vòm họng thì anh đã nghe cô nói thế nên anh không kìm nén được cảm xúc mà phì cười.
Mặt mày Cổ Mộc Hàn trở liền nên u ám “Từ Diện Tư…”
Nghe được tiếng hét của Cổ Mộc Hàn, Từ Diện Tư liền nghiêm mặt.
“À…anh đi làm đây!”
Cổ Mộc Hàn không lên tiếng, chỉ rì mặt xuống ăn.
Thấy cô không lên tiếng, Từ Diện Tư bước đến bên bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống. Mắt anh nhìn chằm chằm lên người cô “Tiểu Hàn của anh đói đến thế sao?”
- Khụ…khụ…ai…ai, là của anh chứ?
Từ Diện Tư ghé sát vào mặt cô “Sao hửm? Vậy Tiểu Hàn là của ai?”
- Hừ…
“Món ăn hôm nay ngon đến như vậy à?”
- Hừ…anh thì biết gì chứ, món ngon do chính bàn tay xinh đẹp của dì Thiên Thiên nấu thì đương nhiên là rất ngon rồi.
Từ Diện Tư quay sang nhìn Giả Thiên Thiên “Tiểu Hàn thích ăn các món ăn cô nấu, như vậy thì sau này cô cứ phụ trách việc nấu nướng”.
‘Sao chứ?’
Từ Diện Tư lạnh giọng nhắc lại “tôi bảo…Tiểu Hàn rất thích món ăn do cô nấu, từ đây về sau cô phụ trách việc nấu nướng”.
‘Anh Tư Tư, anh xem em là giúp việc sao?’
“Vậy sao? Lúc ở Cổ gia thì cô vẫn đảm đang việc nội trợ kia mà”.
‘Cái này thì làm sao mà giống nhau được chứ? Hơn nữa…hơn nữa…’
“Hơn nữa thế nào?”
‘Anh Tư Tư, rõ ràng là Cổ Mộc Hàn đang cố tình làm khó em, trước đây ở Cổ gia…cô ta có bao giờ ăn món ăn do em nấu, thậm chí cô ta còn đổ bỏ tất cả những gì em nấu’.
Từ Diện Tư nheo mắt, anh liếc nhìn Cổ Mộc Hàn, thấy cô vẫn đang ngồi ăn ngon lành “Tiểu Hàn, em cảm thấy những món ăn trên bàn ngon thật sao?”
Cổ Mộc Hàn gật đầu cái rụp “Dạ!”
Từ Diện Tư cũng chưa từng thấy cô ăn ngon miệng như thế bao giờ.
“Được rồi…tôi bảo cô nấu nướng thì cứ nấu nướng”.
Giả Thiên Thiên nắm chặt hai vạt áo “Dạ, em biết rồi ạ!”
Từ Diện Tư đứng lên rời đi…
“Phải rồi Tiểu Hàn, chút nữa luật sư sẽ đến làm việc với em về vấn đề cổ phần của mẹ em”.
- Ừm!
Từ Diện Tư nheo mắt “em là lợn sao? Không thèm nhìn đến anh, dù chỉ một cái liếc mắt. Thức ăn trên bàn ngon hơn cả anh sao?”
Cổ Mộc Hàn mặc kệ anh muốn nói gì, cô chỉ tập trung vào việc ăn uống.
Từ Diện Tư bất lực đỡ trán, rồi nhẹ nhàng quay trở lại và hôn lên trán cô “heo háo ăn!”
Giả Thiên Thiên vừa buồn tủi vừa ghen tức khi nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào trước mắt, nếu có thể thì cô sẽ nhảy đến cào nát khuôn mặt hồ ly tinh của Cổ Mộc Hàn.
Nói xong anh dứt khoát rời đi, vì anh còn có cuộc họp rất quan trọng.
Cổ Mộc Hàn dõi theo cho đến khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa.
Choang…choang…
Giả Thiên Thiên kinh ngạc ‘‘Cổ Mộc Hàn, cô lại lên cơn điên khùng gì nữa vậy? Sao lại đập chén đĩa?’’
- Dọn dẹp đi…
- Nói nhiều như vậy làm gì.
‘Cổ Mộc Hàn…cô đừng quá đáng’
Nhìn Giả Thiên Thiên đang vô cùng tức giận, Cổ Mộc Hàn cười lạnh!
‘Có phải là mày đã cố ý không?’
- Hửm?
‘Là mày cố ý để anh Tư Tư bắt tao làm hầu nữ cho mày’.
- Đúng vậy thì sao?
‘Mày…con tiện nhân…thứ có cha sinh mà không có mẹ dạy!’
Chát…
‘A…a…mày…mày dám đánh tao’
- Tôi sợ ai mà không dám! Cô già à…cô không đủ tư cách để nhắc đến mẹ tôi.
Giả Thiên Thiên giơ tay lên định đánh Cổ Mộc Hàn nhưng cô né kịp và tiếp tục bước đi…
Giả Thiên Thiên chỉ biết hét to cho xả bớt cơn tam bành, cô biết phải làm gì với mớ chén đĩa vỡ nát nằm ngổn ngang trên bàn.
‘Cổ Mộc Hàn…mày sẽ trả giá về những việc mà mày làm với tao’.
- Mỏi mắt mong chờ.