//sếp…chúng ta đã đến nơi rồi, tiếp theo nên làm gì.
Cổ Mộc Anh lạnh lùng nhìn trợ lý của mình “rồi cậu sẽ biết thôi!”
…………………
Reng…
“Alo…”
‘Già…Cổ Mộc Anh vừa rời khỏi sân bay!’
Từ Diện Tư cười cười “ừm…cậu làm cho tốt vào, nhanh gọn và sạch sẽ”.
‘Già yên tâm!’
“Mà này…”
‘Già có gì căn dặn?’
“Giữ lại cái mạng của ông ta”.
‘Tôi hiểu rồi già’
- Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai đó?
“Hôm nay em không đi ăn đi uống với ba chồng à?”
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc nhìn Từ Diện Tư “anh rất muốn em được gả đến nhà họ Cố sao?”
Từ Diện Tư đen mặt “đó không phải là mơ ước của em à?”
Cổ Mộc Hàn gật gật đầu “Dạ, đúng rồi đó ạ!”
Ầm…
Từ Diện Tư khép laptop “em lặp lại xem”
- Dạ thưa ông chủ Từ, em thật sự rất muốn được gả cho Cố Yên Thành.
“Thật?”
- Tất nhiên rồi, anh ấy vừa trẻ vừa đẹp trai…lại xuất thân quyền quý.
Nói xong, Cổ Mộc Hàn ung dung rời đi…
Từ Diện Tư thoáng kinh ngạc “Cổ Mộc Hàn, em dám…”
Cổ Mộc Hàn đang đi thì dừng bước “Từ Diện Tư, em nói cho anh biết…Cổ Mộc Hàn em rất ghét bị người khác suy nghĩ dùm, tính toán dùm…và đặc biệt là em rất ghét bị người khác vu oan”.
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cổ Mộc Hàn “Hừ…em hết lần này đến lần khác hẹn gặp Cố Hiểu Đình, anh nói đến lại tỏ thái độ. Em được lắm…để xem anh trừng trị em thế nào!”
……………………
Cổ Mộc Anh mở tờ giấy ra xem, ông đọc kỹ địa chỉ cần đến rồi gấp lại cho vào túi.
‘Cậu cứ chạy hết đoạn đường này thì rẽ trái’.
Cổ Mộc Anh thoáng bùi ngùi, trước đây ông cũng từng được dịp đến Thụy Sĩ khá nhiều lần, đường phố nơi này ông cũng khá rành rọt.
//Sếp yên tâm, tôi sẽ cho người âm thầm tiếp cận vị trí của tên đó.
‘Cẩn thận, tránh bứt dây động rừng!’
//Sếp cứ yên tâm, nhóm sát thủ tôi đưa đến toàn xuất thân từ quân đội, thân thủ phi phàm. Họ được Cổ Đại Tướng đưa đến, họ là những người lính của rất mực trung thành với ngài ấy.
Cổ Mộc Anh nhếch môi cười “anh cả làm việc đúng là rất chu đáo”.
//Sếp, phía sau như là có chiếc xe đang đuổi theo chúng ta.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “không phải chứ?”
Cổ Mộc Anh quay lại nhìn, thấy đúng là có chiếc xe màu đen đang bám theo sau “Mẹ kiếp…Cổ Mộc Hàn, Từ Diện Tư…tụi mày được lắm!”
Trợ lý riêng của Cổ Mộc Anh đang vô cùng run sợ, miệng lắp bắp hỏi “sếp, chúng…chúng ta nên làm gì đây?”
Cổ Mộc Anh siết chặt tay, còn có thể làm gì được nữa.
//Không xong rồi sếp, phía trước có chiếc xe đang cố tình dây dưa, không cho chúng ta qua mặt.
Cổ Mộc Anh nhíu chặt mày “khốn kiếp thật, rõ ràng là bọn chúng đã theo chúng ta suốt cuộc hành trình, vậy mà chúng ta đều không hay biết gì cả”.
K…é…t…
Ầm…
Phình…
//Sếp thế nào rồi?
Cổ Mộc Anh thấy choáng váng, cảm nhận như có nước từ trán chảy xuống mắt, ông đưa tay lên lau theo quán tính. Nước vẫn cứ chảy xuống không ngừng.
Anh trợ lý hốt hoảng “sếp…trán sếp đổ máu rồi!”
Ầm…ầm…
Cổ Mộc Anh được kéo ra khỏi xe, toàn thân đầy những vết thương, máu me be bét.
‘Các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?’
Không ai thèm trả lời Cổ Mộc Anh. Họ cứ thế mà áp được ông lên chiếc xe thương vụ được trang trí vô cùng bí mật…đứng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn được mọi thứ bên trong.
'Thật ra thì các người là ai? Các người muốn đưa tôi đi đâu?
Một lần nữa lại không ai trả lời Cổ Mộc Anh, ông bị trói chặt tay chân, mắt bị che kín bởi tấm vải đến.
‘Mẹ kiếp!’
Thấy Cổ Mộc Anh càng lúc càng ồn ào, tên sát thủ cúi xuống lột chiếc vớ của mình và nhét vào miệng ông.