Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Reng…

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến tâm tư đang lơ đãng của Cổ Mộc Hàn quay trở về.

Nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hiện lên số của Cổ Mộc Anh, cô khẽ nhíu mày “Ông ấy gọi cho mình có chuyện gì chứ?”

“Sao em không nghe máy?”

Cổ Mộc Hàn lắc đầu “là Cổ Mộc Anh gọi, em không biết nên nói gì nên thôi vậy!”

Đã qua một hồi chuông reo, lại thêm một hồi chuông.

Cổ Mộc Hàn cũng không nghe máy.

Từ Diện Tư khẽ lên tiếng “em cứ nghe máy, để xem ông ta nói gì”.

Reng…

Một lần nữa điện thoại lại đổ chuông, lần này Cổ Mộc Hàn nghe máy “Alo…”

‘Tiểu Hàn, con trở về nhà đi! Ba có chuyện muốn nói với con’

- Là chuyện gì?

Cổ Mộc Anh ôn tồn lên tiếng “những ngày qua, ba đã nghĩ thông suốt rồi, ba sẽ nhượng chức cho con, ba già rồi…đến lúc lùi về phía sau cho con được phát huy tài năng và trí tuệ của mình”.


Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc nhưng lại lạnh lùng lên tiếng “tôi không tin nổi vào những lời dối trá ấy của ông đâu”.

‘Lời ba nói là thật lòng, Tiểu Hàn…hãy tin ba, ba thật sự rất hối hận về những việc mình đã làm!’

- Tôi bận rồi, tôi tắt máy đây.

‘Hai ngày nữa ba sẽ mở cuộc họp, con nhớ về’

Cổ Mộc Hàn không nói gì thêm, chỉ tắt máy.

“Ông ấy bảo sao?”

- Đồng ý nhường chỗ cho em, nhưng em cảm thấy không tin tưởng ông ấy chút nào.

“Sao vậy?”

- Ông ta vốn nham hiểm, xảo quyệt.

“Sao em không thử một lần xem sao!”

- Anh tin tưởng ông ấy sao?

“Không phải là anh tin tưởng, mà anh thấy đây là cơ hội cho em”.

- Được!

“Em cứ yên tâm, bên cạnh em còn có anh mà”.

- Được!

“Vậy tối nay anh đưa em về Thủ đô”

- Quyết định như vậy đi.

………………

Buổi nhậm chức!

Các cổ đông lớn nhỏ đều nhiệt tình ủng hộ Cổ Mộc Hàn cũng như tôn trọng quyết định của Cổ Mộc Anh. Cha nhượng chức cho con, vốn là chuyện bình thường từ xưa đến nay, nên phần đông không ai có ý kiến hay phản đối, suy cho cùng thì không ảnh hưởng gì đến chén cơm manh áo của họ. Chỉ riêng Cổ Mộc Hàn, từ đầu đến cuối ngồi im lặng không có chút phản ứng dư thừa nào.

Cổ Mộc Anh cảm nhận được Cổ Mộc Hàn không hề vui, khác xa với tưởng tượng của ông.

‘Tiểu Hàn, con không được khỏe sao?’


- Không, con rất ổn.

Cổ Mộc Anh đưa tập hồ sơ đến trước mặt Cổ Mộc Hàn rồi khẽ cười “con gái của ba, hãy đọc kỹ nội dung rồi ký vào, ba đã ký rồi!”

Cổ Mộc Hàn mở hồ sơ nhượng quyền ra xem, đây là hợp đồng do chính tay Cổ Mộc Anh soạn. Càng đọc, cô càng nhíu chặt mày.

‘Con gái của ba, con có thực hiện được những nội quy trong hợp đồng không? Một khi con vi phạm một trong các nội quy trong hợp đồng thì con buộc sẽ rời ghế chủ tịch’.

Cổ Mộc Hàn cười lạnh, lòng thầm nghĩ “lão già nhà ông tưởng rằng với mấy cái nội quy vớ vẩn này mà có thể làm ảnh hưởng đến tôi sao. Ông nhầm rồi”.

‘Sao hả con gái?’

Cổ Mộc Hàn mỉm cười “ba yên tâm, con sẽ thực hiện thật tốt các nội quy”.

Trợ lý riêng của Cổ Mộc Anh đọc lớn nội dung của bản hợp đồng nhượng quyền, trước mặt các cổ đông, mọi người đều tán thành với nội dung. Đến đoạn buộc Cổ Mộc Hàn không được phép qua lại với Từ Diện Tư, thì mọi người có mặt tại phòng họp đều phải kinh ngạc.

//Sao…sao lại có quy định này?

//Đúng rồi, Cổ thị và Từ Diện Tư thì có liên quan gì.

Trước những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Cổ Mộc Anh ôn tồn lên tiếng “Cổ thị là tâm huyết cả một đời của ba tôi, tôi không muốn Cổ thị rơi vào tay kẻ khác”.

Nghe Cổ Mộc Anh nói thế, mọi người cũng hiểu được phần nào. Từ Diện Tư vốn rất hám ăn, đã có không ít các công ty, tập đoàn lớn nhỏ bị anh thâu tóm, nuốt trọn.

……………

“Sao vậy? Sao em buồn vậy?”

- Cổ Mộc Anh buộc em không được qua lại với anh.


“Em đã đồng ý!”

- Đương nhiên, vì đây là cơ hội duy nhất để dm ngồi vào ghế chủ tịch.

“Ghế chủ tịch quan trọng hơn anh sao?”

Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “đương nhiên rồi!”

“Hám danh!”

Cổ Mộc Hàn lạnh lùng lên tiếng “em định sẽ gộp Cổ thị vào Vân thị”.

Từ Diện Tư nghiêm mặt “Vậy có bị vi phạm không?”

Cổ Mộc Hàn mỉm cười “Ông ta mãi quan tâm đến việc em qua lại với anh mà quên mất đi việc em sẽ gộp Cổ thị vào Vân thị”.

“Nhóc con, em cũng thật quá lợi hại rồi”.

- Đương nhiên rồi!

“Vậy liệu các cổ đông có đồng ý không?”

- Bọn họ chắc chắn sẽ không có phản ứng gì, vì việc này hoàn toàn có lợi cho họ.

“Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận