‘Tiểu Hàn đâu?’
Giang Trường Sinh ngước nhìn Cổ Mộc Anh “Ông chủ Cổ muốn tìm cô chủ sao?”
‘Sao cậu lại ngồi trong phòng làm việc của Tiểu Hàn?’
*Trong thời gian này cô chủ bận việc nên bàn giao việc ở đây cho tôi đảm nhận.
‘Cậu lấy tư cách gì để giải quyết việc của Cổ thị?’
*Tôi vừa là trợ lý riêng của cô chủ vừa là tuỳ tùng mà cô chủ tin tưởng nhất.
‘Tuỳ tùng tin cậy sao?’
Cổ Mộc Anh cười lạnh “Tiểu Hàn nó làm việc quá cảm tính rồi!”
‘Ông chủ Cổ đến đây có việc gì không?’
Cổ Mộc Anh nhau mày “Cổ thị là của Cổ Mộc Anh tôi, tôi đến chỗ của tôi mà cũng cần thông qua chó giữ cổng sao?”
Giang Trường Sinh lạnh mặt “Ông chủ Cổ nặng lời rồi!”
‘Tôi không thấy mình nặng lời’
Giang Trường Sinh bị Cổ Mộc Anh xúc phạm nhưng anh vẫn điềm tĩnh đối đáp “Vậy ông chủ Cổ có từng nghe câu…đánh chó phải nể mặt chủ không? Ông đánh chó thì cũng phải nhìn xem chủ nhân của nó là ai chứ!”
Cổ Mộc Anh siết chặt tay, ông thật sự khó nuốt trôi cục tức này “Thừa nhận bản thân mình là chó rồi à?”
*Haiz…biết làm sao được!
‘Cậu tên gì?’
*Giang Trường Sinh.
‘Bảo Tiểu Hàn, tối nay về nhà ăn cơm’
*Cô chủ đi đến đảo Bali nghỉ dưỡng một thời gian.
Cổ Mộc Anh bực tức đứng lên rời đi…‘Đảo Bali sao? Cổ Mộc Hàn à, mày biết cách hưởng thụ quá rồi!’
………………
Reng…
- Alo!
*Cô chủ…
- Xảy ra chuyện gì rồi?
*Ba của cô vừa đến tìm cô.
- Ông ấy có nói gì không?
*Ông ấy nhắn lại…cô chủ tối nay về nhà dùng cơm.
- Anh bảo sao?
*Tôi bảo với ông ấy, cô chủ đi đảo Bali nghỉ dưỡng rồi.
- Ừm! Còn việc gì nữa không?
*Hết rồi!
- Vậy tôi tắt máy đây.
*Bye cô chủ!
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “Vậy là mấy ngày trôi qua, Từ Diện Tư không hề đến tìm mình!”
Hà Kính Phong nhìn Cổ Mộc Hàn rồi khẽ cười “Từ Diện Tư không đến tìm em sao?”
- Anh họ về Bạch Thành một chuyến nhé!
‘Có việc gì sao?’
- Dạ!
‘Em cần gì?’
- Đây là giấy tờ, em đã chuyển toàn bộ tài sản Cổ thị vào Vân thị, anh về đấy làm một số thủ tục sáp nhập.
‘Được!’
- Anh nhanh tay lên, kẻo ba em hay được lại ngáng đường. Chuyện này chỉ có thể gấp rút trong buổi sáng mai.
‘Vậy anh sẽ tranh thủ xuất phát ngay bây giờ!’
- Mọi việc cẩn thận, anh đánh nhanh rút nhanh. Em phải về Cổ gia giữ chân ba em. Đầu giờ chiều mai em sẽ có mặt ở Vân thị để hoàn tất việc sáp nhập.
‘Em cũng phải cẩn thận! Ông ấy không phải đang thật sự muốn thu liễm, anh nghĩ ông ấy đang có âm mưu gì đó rất khủng bố!’
- Em biết rồi, em sẽ chú ý hơn.
‘Vậy anh đi đây!’
- Đi đường cẩn thận.
‘Ừm!’
…………………
‘Già!’
“Sao rồi?”
‘Hà Kính Phong đang trên đường trở về Bạch Thành!’
“Thế còn Tiểu Hàn?”
Hàn Du lắc đầu “tôi thật sự không tra ra được vị trí của Cổ tiểu thư!”
Từ Diện Tư nhíu chặt mày “có thể đi đâu được chứ?”
‘Tôi chịu!’
“Được rồi, cậu cho người bám theo Hà Kính Phong”.
‘Rõ rồi già!’
Từ Diện Tư phiền não, anh thấy mình không còn bắt kịp nhịp sống của Cổ Mộc Hàn nữa, anh đã thật sự bất lực trước cô.
“Tiểu Hàn, cuối cùng thì em có thể đi đâu chứ? Em có an toàn không?”
Reng…
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Từ Diện Tư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nhưng không nghe máy.
Reng…
Một hồi chuông nữa lại reo lên, Từ Diện Tư do dự vài giây thì bấm nghe “alô…”
*Anh Tư Tư cứu em!
“Là Giả Thiên Thiên…đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
*Anh Tư Tư…cứu em!
“Giả Thiên Thiên, cô đang ở đâu?”
*Em không biết, em cảm thấy nơi này vừa ẩm mốc vừa tối tăm.
“Tôi muốn nói chuyện với bọn họ”.
//Muốn chuộc người thì mang mười tỷ đến kho hàng bỏ trống ngoài thành.
“Ngoại thành có biết bao nhiêu là kho hàng bỏ trống, tôi làm gì biết các người ở kho hàng nào?”
//Cứ chuẩn bị tiền và mang ra ngoại thành, chúng tôi tự biết liên lạc với anh thế nào.
Từ Diện Tư lạnh mặt, anh rất ghét mình phải ở vị trí bị động, nhưng vì an toàn của Giả Thiên Thiên nên anh đành nén cơn thịnh nộ.
………………
Reng…
Cổ Mộc Hàn nhàn nhã trượt phím nghe “alo!”
//Chúng tôi vừa mới liên lạc với Từ Diện Tư.
- Kết quả thế nào?
//Anh ta đã đồng ý!
- Các người cẩn thận, Từ Diện Tư không phải là người đơn giản.
//Cô hãy yên tâm, chúng tôi sẽ hết sức cẩn trọng.
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhìn về phía xa xăm “Xin lỗi anh nhé Tư Tư, em cần phải chứng minh một số vấn đề liên quan đến anh, em đành phải dùng cách này thôi”.