‘Tiểu Hàn, con ăn gì cứ gọi!’
Cổ Mộc Hàn cười khẩy “ba…mình là ba con, sao ba lại khách sáo với con vậy?”
Cổ Mộc Anh day day đầu mày “ừ, có lẽ là vì đã quá lâu rồi ba con ta không ngồi ăn cùng mâm cơm”.
- Có lẽ là vậy!
Cả hai ba con đều cảm nhận được khoảng cách bởi những chuyện đã qua.
- Gần đây ba khỏe không?
‘Ba khỏe, con thế nào?’
- Con ổn ba ạ!
Cổ Mộc Anh nhìn Cổ Mộc Hàn một lúc rồi khẽ lên tiếng “Ba không hiểu vì sao hai ba con mình lại đi đến bước đường này”.
- Vì hai ba con mình không hoàn toàn hiểu nhau.
‘Ba nghe không hiểu lắm!’
Cổ Mộc Hàn cười chua chát “thời gian trước Cổ thị chúng ta gặp chuyện, con đã phải vất vả tìm đủ mọi cách và còn nhờ vả mọi người giúp con thu mua cổ phần của Cổ thị, con rất sợ Cổ thị của chúng ta rơi vào tay kẻ khác”.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “Vậy còn sau đó thì sao? Tại sao con lại muốn ngồi vào ghế chủ tịch?”
- Giả Thiên Thiên là người phụ nữ nham hiểm, cấu kết với Minh Nguyệt Hà hãm hại con, ba lại hết mực yêu thương dì ấy…con lại sợ Cổ thị rơi vào tay người ngoài, một phần con thấy ba cũng đã lớn tuổi…ba vất vả bao nhiêu năm qua rồi, con muốn phần đời còn lại của ba được ăn nhàn…con cũng không thấy mình đòi hỏi quá đáng, vì số cổ phần ấy thuộc về con, lẽ ra nó đã rơi vào tay kẻ khác…là con đã mua lại.
‘Lời con nói là thật sao?’
- Vậy…từ nhỏ đến giờ, ba từng bị con lừa bao giờ chưa?
Cổ Mộc Anh thở dài “ba đã sai, ba xin lỗi con”
- Dạ không sao đâu ba, mọi chuyện cũng đã qua rồi, con không để trong lòng đâu.
‘Con càng cao thượng, thì ba càng thấy mình nhỏ nhen ích kỷ!’
- Thôi…mấy khi ba con mình mới được ngồi ăn cơm cùng nhau, những chuyện không vui mình đừng nhắc đến nữa ba nhé!
‘Được…được…không nhắc nữa’.
- Ba muốn ăn gì?
‘Ba sao cũng được, ăn theo thực đơn của con đi’.
- Dạ!
Cổ Mộc Hàn gọi vài món cho có lệ, bữa cơm này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, giờ có thể nhìn mặt nhau mà nuốt nổi thức ăn thì chỉ có thánh nhân.
Một lúc sau, phục vụ mang thức ăn lên bàn.
Cổ Mộc Anh nhíu mày khi nhìn thấy có vài món thanh đạm trên bàn “con gọi ít món như vậy à?”
- Dạ gần đây con bị mất khẩu vị, ba ăn gì thì gọi thêm đi ba.
‘Thôi, ăn thanh đạm như thế này cũng được rồi!’
- Á…
Nhân viên phục vụ bất cẩn nên đĩa đậu hũ cay đổ ra bàn và chảy xuống váy Cổ Mộc Hàn.
//Xin…xin lỗi…thật sự xin lỗi quý khách.
Cổ Mộc Hàn nhìn phục vụ rồi lắc đầu “Không sao đâu!”
‘Váy con bẩn rồi’
- Thôi, con vào nhà vệ sinh một lúc!
Cổ Mộc Anh cười cười ‘Ừ!’
Vừa rời khỏi phòng ăn, Cổ Mộc Hàn men theo khu viên rộng để đến nhà vệ sinh, có lẽ là đèn bị hỏng nên khu viên thiếu đi ánh sáng. Đi được vài bước, cô chợt khựng lại vì cô cảm giác như có ai đó đang theo sau mình, cô quay đầu nhìn lại nhưng không thấy ai. Cô tiếp tục bước thì lại nghe có tiếng bước chân.
Bất ngờ cô bị kéo đi…
- Thả tôi ra.
Người đàn ông với thân hình cao to vạm vỡ, vác cô lên vai và đi về phía có chiếc xe tải.
- Thả tôi ra!
Cổ Mộc Hàn bị ném sõng soài lên xe tải.
Rầm…
Thùng xe bị khóa chặt, một mình Cổ Mộc Hàn bên trong.
Ầm…ầm…
Cô cố gắng đập phá nhưng không ai đối hoài đến cô…“Khốn kiếp…”
Xe chuyển bánh rồi lao như nhanh…
Cổ Mộc Hàn giờ phút này mới chợt ngộ ra “là hồng môn yến sao?”
- Cổ Mộc Anh, ông được lắm! Tôi thề sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Chiếc xe vẫn lao trên đường với vận tốc cao, Cổ Mộc Hàn lăn lộn bên trong thùng xe. Rất lâu sau, xe tải dừng lại bên bờ biển.
Cổ Mộc Hàn bị ném xuống bờ cát, cô đưa mắt nhìn lên trời, bầu trời đêm nay vô cùng ảm đạm, nó như tâm trạng hiện giờ của cô.
Nghe có tiếng động cơ xe dừng lại, Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn về phía xe vừa mới đỗ, cô không hề thấy bất ngờ khi người bước xuống xe chính là Cổ Mộc Anh…điều này đã nằm trong suy đoán của cô, cô chỉ điềm tĩnh cất giọng hỏi “Ông đã đến rồi đấy à?”
‘Xem ra thì mày không hề ngạc nhiên nhỉ!’
- Có gì mà phải ngạc nhiên, kẻ máu lạnh như ông…có thể ra tay với tôi được một lần thì đương nhiên sẽ có lần hai.
‘Mày biết hồng môn yến mà vẫn muốn đâm đầu vào sao?’
- Đương nhiên là tôi không biết bữa ăn tối nay là hồng môn yến rồi, vì tôi thành tâm muốn ăn cùng ông bữa cơm, tôi tưởng rằng ông cũng như tôi.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “mày đừng trách tao, có trách thì tự trách bản thân mày đầu thai không đúng nơi!”
- Thế nào mới gọi là đầu thai đúng chỗ? Ông hết lần này đến lần khác ra tay với con ruột của mình, mà lương tâm ông không bị cắn rứt sao?
‘Vì mày không phải là con ruột của tao?’
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “Ông vừa nói gì?”
‘Tao nói…mày không phải là con ruột của tao, ba của mày chính là Cổ Mộc Ngôn!’
- Ông nói bậy.
‘Tao không nói bậy!’
- Tôi không tin.
‘Mày có quyền không tin, nhưng đó lại là sự thật. Điều càng đau lòng hơn đó là ba ruột của mày không hề hay biết là ông ấy còn có một đứa con gái là mày’.
Nước mắt Cổ Mộc Hàn tuôn rơi lã chã “ai đó hãy làm ơn nói cho tôi biết…đã xảy ra chuyện gì không?”
Cổ Mộc Anh cười lạnh "nghĩ tình mày gần hai mươi năm qua gọi tao tiếng ba, với lại mày cũng không thể qua khỏi đêm nay…tao không ngại nói cho mày biết, năm xưa mẹ mày chỉ là một ả tiểu tam, lén lút cặp kè với anh trai tao Cổ Mộc Ngôn và để cho bản thân mang thai. Còn tao…tao vì mười lăm phần trăm cổ phần của mẹ mày mà bày mưu tính kế chia rẽ ba mẹ mày.
- Giờ thì tôi đã hiểu…hiểu vì sao ông khá lạnh nhạt với tôi.
‘Mày hiểu thì được rồi!’
- Vậy thì tại sao bao nhiêu năm qua ông có thể chấp nhận tôi, mà giờ này ông lại muốn giết tôi?
‘Lẽ ra thì tao cũng cố quên đi quá khứ, xem mày như con ruột, định nuôi mày học hành xong thì gả chồng cho mày và chia cho mày một ít tài sản, thậm chí thì tao cũng có thể cho mày một vị trí cao ở Cổ thị…nhưng tao phát hiện ra giả tâm của mày quá lớn, cần phải trừ khử!’
Cổ Mộc Hàn cười sặc sụa trong đêm thanh vắng ‘‘Được…vậy thì ông hãy ra tay đi, để trả ơn ông đã nuôi dưỡng tôi gần hai mươi năm qua!’’