Cổ Mộc Anh ngồi đọc báo trên sofa, lòng miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua. Ông thấy không yên tâm lắm về chuyện đêm qua nên lấy điện thoại ra nhập một dãy số rồi bấm gọi đi…
Reng…reng…
Không thấy đối phương nghe máy, ông bấm gọi lại lần nữa.
Reng…
Rất nhanh đầu bên kia xuất hiện giọng nói trầm đục…
//Alo!
Nghe giọng điệu của đối phương có vẻ như rất buồn và kéo theo hơi thở nặng nề, Cổ Mộc Anh nhíu mày “Sao rồi? Chuyện tôi giao cho cậu tối qua, ổn cả chứ?”
//Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!
‘Cậu làm tốt lắm, chút nữa tôi sẽ chuyển số tiền còn lại cho cậu’.
//Không cần đâu, sau này ông cũng đừng gọi cho tôi nữa. Giao dịch giữa chúng ta xem như đã kết thúc.
Cổ Mộc Anh cười lạnh ‘‘chuyện hiếm đấy! Lần đầu tiên tôi nghe từ miệng của một tên côn đồ từ chối nhận tiền thưởng đấy!’’
//Tôi thật sự rất hối hận về chuyện này, lẽ ra thì tôi không nên nhận lời ông. Cô bé còn quá trẻ!
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “Ý cậu là sao?”
//Tóm lại thì giao dịch của chúng ta đã kết thúc, sau này không ai làm phiền đến ai.
Cổ Mộc Anh tắt máy rồi cười khẩy “Cũng chỉ là một tên đâm thuê chém mướn mà bày đặt tỏ vẻ mình là một thánh nhân!”
Cổ Mộc Anh hớn hở lái xe đến Cổ thị. Vừa đến nơi, ông đã phải kinh ngạc với những việc xảy ra trước mắt mình, tấm biển của Cổ thị đã bị đạp xuống.
Nhân viên đang tất bật dọn dẹp, trang trí…
Cổ Mộc Anh lớn tiếng hỏi “Các người đang làm gì? Cổ thị đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người đều không để tâm đến sự xuất hiện của Cổ Mộc Anh.
Cổ Mộc Anh trố mắt nhìn vào tấm biển đang được chuẩn bị đưa lên, trên tấm biển ấy in vừa to vừa rõ bốn chữ “Tập Đoàn Vân Linh”.
‘Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?’
Ông đi thẳng vào đại sảnh tập đoàn thì không khỏi giật mình, tất cả đều được thay đổi bởi một màu vàng kim sang trọng.
Thấy Giang Trường Sinh đang đi về phía mình, Cổ Mộc Anh bước đến túm lấy cổ áo Giang Trường Sinh “mày nói mau…Cổ thị của tao đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Trường Sinh mỉm cười “Ông chủ Cổ vẫn chưa hay biết gì sao?”
Cổ Mộc Anh nhíu mày!
*Cô chủ của chúng tôi đã sáp nhập Cổ thị vào Vân thị và đã được đổi tên thành tập đoàn Vân Linh.
Lòng Cổ Mộc Anh nghe chết lặng, miệng lắp bắp thốt lên “con khốn này…”
*Tôi bận rồi!
‘Mày đứng lại đó!’
*Ông chủ Cổ còn có điều gì muốn dạy bảo?
‘Cổ Mộc Hàn đâu?’
*À! Cô chủ đang trên đường trở về.
‘Được lắm Cổ Mộc Hàn!’
Giang Trường Sinh không để tâm đến Cổ Mộc Anh nữa, anh lo cho việc bày trí mọi thứ, anh muốn mọi thứ phải được hoàn thành trước khi Cổ Mộc Hàn về đến.
……………
- Đến nơi rồi Tư Tư…anh bận thì về trước đi. Em vào trong xem qua mọi thứ đã hoàn chỉnh cả chưa.
Từ Diện Tư gật đầu “Vậy anh về nhà tắm rửa, chút nữa sẽ quay lại đón em đi ăn…đã lâu rồi anh không được ăn cơm cùng em”.
- Vậy cũng được, anh lái xe cẩn thận nhé!
Từ Diện Tư hôn nhẹ lên trán Cổ Mộc Hàn “anh biết rồi!”
Cổ Mộc Hàn đẩy cửa xe bước xuống…
Từ Diện Tư lái xe rời đi…
……………
‘Cổ Mộc Hàn mày xuống địa ngục đi…’
- Á…
Ngay lập tức Cổ Mộc Hàn được một cánh tay khỏe khoắn kéo lùi lại.
- Anh…anh Tư Tư!
Từ Diện Tư nhíu mày “Cổ Mộc Anh, ông thật sự rất quá đáng!”
Cổ Mộc Anh hoảng sợ buông dao bỏ chạy…
Từ Diện Tư định đuổi theo nhưng bị Cổ Mộc Hàn kéo lại “thôi bỏ đi anh, tay anh bị thương rồi đây!”
Cổ Mộc Hàn tháo chiếc nơ áo của mình xuống và cột chặt vết thương của Từ Diện Tư “em đưa anh đến bệnh viện!”
“Anh không sao đâu, chỉ là vết xước ngoài da thôi, em không bị thương là được rồi”.
- Không phải anh đã về rồi sao?
“Ừm! Anh định về nhưng lại phát giác ra xe Cổ Mộc Anh đỗ ven đường phía đối diện, lo việc chẳng lành nên anh quay lại”.
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “anh giống như bùa hộ mệnh của em vậy, những lúc em gặp nguy hiểm…anh liền xuất hiện kịp thời!”
Từ Diện Tư nghiêm mặt “Tiểu Hàn!”
- Dạ!
“Anh rất sợ sẽ mất đi em, nên lúc nào anh cũng dõi mắt theo từng bước em đi”.
- Anh Tư Tư!
“Thôi, mình vào trong xem thế nào em nhé!”
- Dạ được!