“Việc tôi giao cho cậu, đã làm xong chưa?”
Hàn Du gật đầu “xong rồi già”
Thấy Hàn Du có vẻ như không muốn đi ra khỏi phòng làm việc của mình, Từ Diện Tư nhíu mày “Cậu còn có chuyện gì?”
‘Cổ tiểu thư…’
“Cổ tiểu thư nào?”
‘Là Cổ Mộc Hàn tiểu thư!’
“Cô ta thì liên quan gì đến tôi?”
'Hôm nay đến hẹn khám thai định kỳ của Cổ tiểu thư, già thu xếp đưa Cổ tiểu thư đến bệnh viện khám thai".
Từ Diện Tư ngẩn người “sao tôi lại phải đưa Cổ tiểu thư gì đó đi khám thai, cậu nghĩ tôi rảnh lắm à?”
Hàn Du bất lực đỡ trán “đơn giản là vì đứa bé trong bụng Cổ tiểu thư là con của già!”
Từ Diện Tư vô cùng tức giận “Cô ta như vậy mà lại dám bò lên giường tôi để được làm mẹ của con tôi sao? Cô ta có ý đồ gì? Tôi muốn gặp cô ta”.
‘Già có thể bình tĩnh đừng kích động như vậy có được không?’
“Chuyện lớn như thế này, cậu bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được. Cô ta thật sự rất đê tiện”.
‘Vấn đề không phải là Cổ tiểu thư tự bò lên giường của già, mà là già vất vả lắm mới tán tỉnh được cô ấy’.
“Hoang đường, tôi như thế này mà lại thích loại phụ nữ như cô ta sao?”
‘Già à…Cổ tiểu thư là mẫu phụ nữ đạt chuẩn nhất Hoa Hạ đấy!’
Từ Diện Tư vô cùng mẫn cảm khi nghe nhắc đến cái tên Cổ Mộc Hàn “tôi muốn gặp cô ta”.
Từ Diện Tư mang theo vẻ mặt hầm hầm đi xuống nhà xe và lái xe rời đi…
‘Già, đợi tôi…đừng bao giờ làm ra chuyện dại dột để rồi sau đó không thể cứu vãn được, già…haiz…thôi lớn chuyện rồi!’
Hàn Du cũng vội vã lái xe bám theo Từ Diện Tư.
………………
Từ Diện Tư đỗ xe trước căn biệt thự bên chân núi, anh nhanh chóng bước xuống xe và đi đến bấm chuông cửa.
Chỉ sau một hồi chuông reo, đã xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp đi ra mở cửa.
Từ Diện Tư nhíu mày “đúng là cô ta rồi, nhưng sao mình lại biết cô ta sống ở đây, mình lái xe đến đây như đi trên con đường vô cùng quen thuộc”.
Cổ Mộc Hàn vừa mở cánh cửa rào đã thấy bóng dáng cao ráo của Từ Diện Tư, nhận ra được sự hững hờ của anh, cô thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại thôi…không để lộ ra chút phản ứng dư thừa nào.
“Cô là Cổ Mộc Hàn có đúng không?”
- Không lẽ tôi là mẹ của anh.
“Câm miệng!”. Truyện Tiên Hiệp
- Anh cút nhanh ra khỏi nhà tôi, tôi còn có việc bận.
“Loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô, cô đã dùng mọi thủ đoạn để bò lên giường tôi, mục đích của cô là gì?”
- Gì chứ?
“Muốn dùng đứa con trong bụng để trói chân tôi à? Loại phụ nữ như cô thì mơ đi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện mẹ phú nhờ con…đợi sau khi cô sinh đứa bé ra thì tôi sẽ đưa đứa bé về Từ gia, giao cho Thiên Thiên chăm sóc”.
Từ Diện Tư ném tấm thẻ vào mặt Cổ Mộc Hàn “đây là tiền công cô sinh con cho tôi. Cầm lấy, sau khi đứa bé ra đời thì cô nhanh chóng biến khỏi tầm mắt tôi”.
Cổ Mộc Hàn thấy lòng mình vô cùng ngột ngạt “Ông chủ Từ quá xem trọng bản thân mình rồi, ông không xứng đáng để Cổ Mộc Hàn tôi phải làm ra những chuyện đó đâu. Hơn nữa thì với mấy cái đồng tiền rẻ mạt này mà ông muốn tôi bán con cho ông đấy à? Mơ đi Từ Diện Tư!”
“Cô cũng quá tham lam rồi, trong thẻ là mười tỷ…hay cô muốn bao nhiêu nữa thì nói đi”.
- Từ Diện Tư, tôi lại không ngờ con người của anh cao to mà não lại không có đến một nếp nhăn.
“Ý cô là sao?”
- Ý tôi là ông chủ Từ quá ngu. Giờ thì cút…
“Cô dám…”
Hàn Du cũng vừa kịp chạy đến…“già”
“Hàn Du, cậu đến rồi thì giúp tôi giải quyết ả đàn bà xấu xa này đi. Tôi cho cô ta mười tỷ để cô ta sinh con cho tôi mà cô ta còn không chịu, cô ta muốn hơn nữa!”
Hàn Du hốt hoảng kéo Từ Diện Tư qua một bên “già…cẩn thận lời nói của mình, để hối cũng không kịp”.
“Cậu nói linh tinh gì vậy?”
‘Chúng ta về thôi già!’
Từ Diện Tư hất tay Hàn Du ra “hôm nay cậu để tôi giải quyết rõ ràng mọi việc với cô ta, tôi thật sự rất khó chịu”.
- Được…cứ giải quyết đi.
‘Già đợi tôi một lúc, tôi có vài vấn đề cần phải nói với Cổ tiểu thư!’
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Cổ Mộc Hàn nhưng không lên tiếng.
Hàn Du đi đến bên cạnh Cổ Mộc Hàn “Cổ tiểu thư, cô đừng trách già…cách đây hai tuần, phát hiện ra trong não già có khối u, chỉ trong một đêm, già như đã biến thành một người khác”.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “Chả trách anh ấy khác thường như vậy!”
‘Giờ già chẳng còn nhớ gì đến những chuyện xảy ra gần đây. Ký ức của hơn mười năm trước thì già vẫn nhớ rất rõ, chuyện từ mười năm trở lại đây thì già đã hoàn toàn quên sạch’.
Cổ Mộc Hàn buông tiếng thở dài rồi khẽ bảo Hàn Du “anh nhanh đưa anh ấy về đi, sau này đừng nhắc đến tên tôi trong bất kỳ một câu chuyện nào”.
‘Tôi hiểu rồi Cổ Mộc Hàn, vậy cô và đứa bé định sẽ thế nào?’
- Khi nào cần liên lạc với anh thì tôi sẽ chủ động liên lạc với anh. Anh đưa anh ấy về đi, chăm sóc tốt cho anh ấy…đừng để Giả Thiên Thiên lợi dụng anh ấy.
‘Tôi biết rồi, Cổ tiểu thư nhớ giữ gìn sức khỏe. Cần gì thì gọi cho tôi’.
- Được!