Mùa xuân về, Bạch Thành khá lạnh. Cổ Mộc Hàn đứng trên tản đá lớnVân Linh đảo mắt nhìn xung quanh, bên kia là vùng đầm lầy đen kịt, bên này là cánh đồng cỏ xanh xanh, còn có rất nhiều loài hoa dại đua nhau nở rộ tô điểm cho mùa xuân, cảnh vật tuy rất đẹp nhưng lại vô cùng ảm đạm với tâm trạng cô trong thời khắc này.
‘Cô chủ về nghỉ ngơi thôi! Trời lạnh lắm đừng để ảnh hưởng đến đứa trẻ’.
Nghe Giang Trường Sinh nói thế, Cổ Mộc Hàn cúi mặt nhìn xuống bụng mình, bào thai cũng ngoài năm tháng, chiếc bụng cô đã nhô lên được một chút, tuy không to như những người khác nhưng nó đã cho cô cảm nhận được sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ đang ra sức cựa quậy trong bụng cô.
‘Cô chủ không vui sao?’
- Tôi có thể vui vẻ trước những việc xảy ra được sao?
‘Tôi nghe nói…ông chủ Từ chuẩn bị đính hôn cùng Giả Thiên Thiên!’
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “nếu họ vốn được sinh ra để thuộc về nhau thì chúng ta nên đứng một bên thành tâm chúc phúc cho họ”.
‘Cô chủ đồng ý từ bỏ ông chủ Từ sao? Cô cam tâm nhìn người phụ nữ khác cướp đi ba của con mình sao?’
- Tôi không có cách giải quyết, thế nên…giữ im lặng là cách tốt nhất.
‘Cô không sợ con mình sẽ thiệt thòi sao?’
- Trường Sinh, tôi sẽ dùng cách khác để bù đắp cho con tôi.
Cổ Mộc Hàn đi về phía đỗ xe và tự lái xe về Vân gia.
……………
*Kìa, Tiểu Hàn…ngoài trời rất lạnh, sao con không ở nhà sưởi ấm?
- Ngoại, con không sao. Chỉ muốn dạo quanh một vòng cho khuây khỏa.
*Khổ thân cháu ngoại của ta.
//Thưa lão phu nhân, Bạch thiếu gia đến.
Vân lão phu nhân cười hiền hoà “Dương Hiên đến à? Nhanh mời nó vào, bên ngoài đang rất lạnh”.
‘Bạch Dương Hiên xin chào Vân lão phu nhân!’
*Đến đây uống tách trà ấm, cho cơ thể ấm lên nào Dương Hiên.
‘Cảm ơn Vân lão phu nhân!’
Bạch Dương Hiên đưa mắt nhìn Cổ Mộc Hàn, thấy cô đang u buồn…lòng anh cũng thoáng buồn theo, trong đôi mắt ấy của cô cứ như vực thẳm. Thật khiến cho người ta không thể nào thoát ra được.
‘Tiểu Hàn!’
- Anh Dương Hiên, anh mới đến chơi à?
‘Anh đến từ nãy giờ!’
Vân lão phu nhân nhìn Bạch Dương Hiên, phát hiện ra hôm nay anh chải chuốt nhiệt tình hơn mọi ngày, bà bật cười “Dương Hiên định đi hỏi vợ hay sao mà lại tươm tất đến vậy?”
Bạch Dương Hiên mỉm cười “Dạ đúng là không có chuyện gì có thể qua mặt được Vân lão phu nhân”.
*Hửm?
‘Đúng là hôm nay Dương Hiên đến Vân gia là để học hỏi vợ’.
Không những Vân lão phu nhân mà ngay cả Cổ Mộc Hàn cũng phải kinh ngạc.
Bạch Dương Hiên ôn tồn lên tiếng “Dương Hiên muốn hỏi cưới Tiểu Hàn”
Vân lão phu nhân há hốc mồm “gì chứ?”
Cổ Mộc Hàn thở dài “không được!”
Bạch Dương Hiên khẽ hỏi Cổ Mộc Hàn “sao vậy em? Anh biết anh không xứng với em, nhưng tình cảm anh giành cho em là chân thành”.
- Anh Dương Hiên, em mới là người không xứng với anh.
‘Không em! Em đừng nói vậy, anh sẽ vì em làm ba của đứa bé, để đứa bé ra đời sẽ không bị người đời dè bỉu’.
- Ý tốt của anh, em xin ghi nhận…nhưng em không có ý định sẽ kết hôn.
‘Là em không quên được Từ Diện Tư sao?’
- Không phải đâu anh! Em chỉ muốn quãng đời còn lại của mình sẽ tập trung nuôi dạy con nên người. Việc khác em không để tâm đến.
Cổ Mộc Hàn đứng lên rời đi…
‘Tiểu Hàn, hãy cho anh một cơ hội để được chăm sóc cho mẹ con em’.
- Anh đừng lãng phí thời gian lên người em nữa, em không xứng để anh làm vậy đâu.
‘Tiểu Hàn, anh sẽ chờ em…bao lâu anh cũng chờ’.
- Anh Dương Hiên!
‘Không cần khuyên anh, ý anh đã quyết’.