Ngày hội thao của trường!
Ban giám khảo cuộc thi thể thao của trường năm nay toàn những nhân vật tầm cỡ.
'Hàn Hàn, trên hàng ghế ban giám khảo, sao có người giống ba của bà quá vậy?'
Cổ Mộc Hàn nhướn mắt lên nhìn “đúng rồi, là ba của tôi...nhưng tôi đâu có nói chuyện trường chúng ta có tổ chức hội thể thao với ba đâu chứ!”
Cổ Mộc Anh đưa tay lên chào con gái!
Cổ Mộc Hàn cũng đưa hai tay lên vẫy chào.
Từ Diện Tư ngồi ghế giữa! Bên phải anh là Cổ Mộc Anh, bên trái là Mộ Nhạt (ba của Mộ Học Nhữ) và vài nhân vật khác có tiếng tăm không kém ba vị giám khảo chính.
'Hàn Hàn à! Chú đẹp trai của bà ngồi ghế giữa á'.
- Hoá ra Từ Diện Tư là nhà tài trợ chính à?
'Thì rõ ràng quá rồi còn gì!'
Cổ Mộc Hàn thấy trong lòng có chút không thoải mái nên bỏ ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn xuống phía dưới rồi khẽ nhíu mày “nhóc con chạy đâu mất rồi, vừa nãy còn ngồi chỗ kia“.
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “ông chủ Từ nhìn gì thế?”
Từ Diện Tư vuốt vuốt cằm “thưa bác Cổ, Tư Tư đang ngắm nhìn mỹ nữ“.
'Hừ...'
Cuộc vẫn đang diễn ra sôi nổi, hết môn này thì đến môn khác, mọi người cổ vũ hào hứng.
Từ Diện Tư có để tâm gì đến cuộc thi, anh ngồi chống cằm nhìn chằm chằm xuống phía dưới sân vận động.
Cổ Mộc Anh ngồi bên cạnh, sắc mặt ông biến đổi liên tục...”hừ...tên khốn Từ Diện Tư này dám nói không có ý gì với Tiểu Hàn nhà mình đi“.
'Tôi nghe thiên hạ đồn đoán...ông chủ Từ luôn bận rộn, sao dạo gần đây tôi lại thấy ông chủ Từ vô cùng nhàn rỗi vậy? Hay là Từ thị sắp phá sản rồi nhỉ!'
//Tiếp theo là đến môn chạy điền kinh 1000m nam.
Các nam sinh lần lượt vào vị trí...
//Hú...
//Cố Yên Thành em yêu anh...
//Cố Yên Thành cố lên.
//Cố Yên Thành chiến thắng.
Tất cả ánh nhìn đều tập trung ra sân.
Một nam sinh viên cao ráo bước vào vị trí...
Tang Manh nhìn đến ngây dại “ui đẹp trai quá!”
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “Manh Manh!”
'Bà đừng làm phiền tôi ngắm trai đẹp, có được không'.
Cổ Mộc Hàn lắc đầu “tôi không ngờ bà mê trai đến như vậy luôn đó Manh Manh!”
'Bà chưa nghe câu sắc đẹp thay cơm à?'
- Sắc đi đôi với họa thì có.
Tất cả các nữ sinh đều hô hào, cổ vũ nhiệt tình cho Cố Yên Thành.
(Cố Yên Thành tuổi đời hai mươi sáu, từng tham gia quân đội, sau khi xuất ngũ anh đã thi vào khoa lý luận chính trị của đại học A...hiện tại là sinh viên năm cuối và cũng là chủ tịch hội sinh viên trường)
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Cố Yên Thành, anh từng nghe kể đến con trai độc nhất nhà họ Cố đẹp trai anh tuấn, lại còn học giỏi cấp quốc gia...anh cũng muốn xem thử thế nào.
Cổ Mộc Hàn buồn chán, ngồi cúi mặt ngắm mười đầu ngón tay.
//Cố Yên Thành, cố lên...
Mọi người vẫn đang rất háo hức chờ đợi...
Nhóm người thi điền kinh đã chạy một đoạn rất xa.
Và Cố Yên Thành đang bỏ mọi người một đoạn khá xa.
'Hàn Hàn, bà xem...Cố Yên Thành chạy khỏe thật đó, đã bỏ mọi người hơn trăm met rồi'.
Không nghe thấy Cổ Mộc Hàn trả lời, Tang Manh lay lay cánh tay Cổ Mộc Hàn 'bà sao thế?'
- Nhàm chán quá!
'Đợi xong cuộc thi này thì sẽ vào tiệc liên quan'.
//Cố Yên Thành về nhất rồi, Cố Yên Thành về nhất rồi.
'Hàn Hàn, bà xem...Cố Yên Thành giỏi quá!'
- Manh Manh à! Nước miếng của bà chảy ướt ngực rồi kìa.
Tang Manh lườm Cổ Mộc Hàn “bà thật đáng ghét mà!”
Trước sự hô hào của rất nhiều người nhưng Cố Yên Thành vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc gì.
Từ Diện Tư vò vò chiếc cằm vuông của mình “tên Cố Yên Thành này được không ít nữ sinh ngưỡng mộ nhỉ!”
Cuộc thi chạy điền kinh 1000m nam kết thúc, Cổ Mộc Anh bước lên bục trao giải thưởng cho sinh viên thắng cuộc.
Cổ Mộc Anh nhìn Cố Yên Thành một lúc, ông thấy người này vô hợp nhãn, lại rất xứng đôi vừa lứa với con gái cưng của mình “hừ...so với tên Từ Diện Tư nham hiểm kia thì ta thấy tên này vẫn khá hơn...thuận nước đẩy thuyền vậy!”
Cổ Mộc Anh cầm lấy micro và ôn tồn lên tiếng “con gái của tôi sẽ đại diện cho Cổ thị, lên trao giải thưởng đến bạn“.
Từ Diện Tư đen mặt “ông ta định bày trò gì đây?”
//Hoan hô!
Tiếng vỗ tay chấn động cả một vùng trời.
'Hàn Hàn, bà nhanh lên bục đi!'
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “ba cũng thật là...”
Không tình nguyện nhưng cũng không dám từ chối, Cổ Mộc Hàn tiêu sái bước lên bục...!
Trao xong phần thưởng cho hai bạn hạng hai và ba, Cổ Mộc Anh đưa phần quà lớn đến tay Cổ Mộc Hàn để cô trao thưởng cho hạng nhất.
Trong lòng Cổ Mộc Hàn đang thầm nguyền rủa “mẹ kiếp...bỏ gì bên trong mà vừa to vừa nặng thế này!”
Cổ Mộc Anh nhìn nhìn con gái rồi lén đưa chân ra...!
- A...a...
Cố Yên Thành nhanh tay đỡ lấy Cổ Mộc Hàn.
- Cảm...cảm ơn!
*Không có gì.
Cổ Mộc Hàn nhanh chóng rời khỏi vòng tay Cố Yên Thành “thật ngại quá, quà tặng đã bị rơi rồi!”
*Không sao đâu! Lượm lên là được.
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “để em lượm”
*Để anh!
Cả khom người lượm thùng quà.
Từ Diện Tư đen mặt “cái quái gì thế, ôm thùng quà cũng không xong“..