Tôn Duy Ma và Triệu Phi đi
thẳng vào văn phòng, định báo cáo với Diêm Tính Nghiêu, thì thấy anh ảo não cầm
điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì,
đại ca?”
Diêm Tính Nghiêu
‘tâm không cam, lòng không muốn’ thở dài, “Hinh nhi vừa rồi gọi điện báo cho
anh, cô ấy muốn dùng cơm với cha vợ. Anh bảo cô ấy ăn uống xong thì đến công ty
uống trà trưa, nhưng nói gì cô ấy cũng không nghe.” Anh là chồng yêu của cô a!
Rốt cuộc chồng quan trọng hơn hay cha quan trọng hơn?
Thì ra đại ca ghen
tị! Tôn Duy Ma nghĩ thật buồn cười. “Anh cũng không thể trách chị dâu, có người
phụ nữ nào nhìn thấy chồng bị cô gái ái mộ mà không ghen? Cô ấy ăn phải dấm
chua, chỉ cho anh kinh hãi một lần đã là tốt rồi. Anh còn oán giận cái gì?”
Diêm Tính Nghiêu
nhíu mày rậm, “A Duy, cậu nói hươu nói vượn cái gì? Sao anh nghe không hiểu?”
Tôn Duy Ma nhướng
mày, thật không ngờ đại ca của anh lại có lúc đần độn đến thế, nhưng mà… cũng
không phải không có khả năng này. Từ khi có chị dâu, những người khác phái khác
đều không lọt nổi vào mắt anh.
“Em nói này đại ca,
anh liệu nên biết xem công ty có bao nhiêu cô gái viên ái mộ anh không? Trước
khi kết hôn anh là người độc thân hoàng kim, đứng đầu tập đoàn lớn nhất. Khi
tin tức anh kết hôn truyền đi, dập nát biết bao mộng đẹp của phụ nữ, tổng công
ty như vậy là còn đỡ bát nháo rồi đấy! Anh thử ngẫm lại, những phụ nữ thèm nhỏ
dãi kia nhìn thấy anh bị chị dâu độc chiếm thì sẽ thế nào, không hận thấu xương
mới là lạ, sao lại phải khách khí với chị dâu chứ, chị dâu có thể một mình đối
mặt bọn họ sao?”
“Cậu nói đùa sao?
Hinh nhi là phu nhân tổng giám đốc, ai dám không nể mặt cô?” Triệu Phi có chút
không tin.
Diêm Tính Nghiêu trầm
lại, sắc mật thay đổi, “Vì sao Hinh nhi chưa từng nói đến?”
Tôn Duy Ma cười như
không cười nói: “Tính của chị dâu anh còn không rõ sao? Cho dù bị người khác
khinh thường, cô ấy cũng không muốn đâm chọc người khác, bị người khác coi thường
lại càng không muốn nói cho anh, sao anh biết được.”
“Là ai?” A Duy sẽ
không lấy chuyện này ra để vui đùa, Diêm Tính Nghiêu lửa giận ngùn ngụt, Hinh
nhi là bảo bối của anh, anh trân trọng còn không kịp, thế nhưng lại có người
dám lên mặt với cô, khó trách từ lần đó nói sao cô cũng không chịu đến, nghĩ đến
đây anh liền cảm thấy đau lòng.
“Trong lòng anh
không nghĩ đến ai sao? Tỷ như…”
Tiếng đập cửa đột
nhiên vang lên, Tôn Duy Ma ngậm miệng lại không nói nữa, khóe miệng lại làm nhếch
lên thành ý cười khinh thường.
Trang Lâm không đợi
đáp lại, đã tự động đẩy cửa tiến vào, vừa ôn nhu vừa săn sóc nói: “Tôi thấy các
anh họp đã lâu như vậy, nhất định rất khát, uống nhiều cà phê không tốt, cho
nên tôi đã pha một ít trà, các anh thử xem có uống được không?”
Cô bê lên trước mặt
ba người ly trà thơm phức. “Sáng tôi còn nhờ thím Đoạn làm cho Nghiêu thức ăn
anh thích ăn nhất, giờ đã đặt ở nhà dưới, tôi thấy cũng đã đến thời gian dùng bữa
trưa, bây giờ anh muốn xuống dưới ăn hay gọi người bưng lên?”
Cái gì, tổng giám đốc
lại biến thành Nghiêu? Cuộc sống hôn nhân của Diêm Tính Nghiêu gần đây hạnh
phúc mỹ mãn nên cũng không nghiêm khắc như trước, căn bản không chú ý tới Trang
Lâm từ lúc nào đã làm càn như vậy.
Nhìn bộ dáng đương
nhiên của cô, lại cố ý lấy lòng anh, Diêm Tính Nghiêu lập tức hiểu người Tôn
Duy Ma ám chỉ là ai, tâm nhất thời phát hỏa.
“Thư ký Trang, nơi
này là văn phòng tổng giám đốc, cô không biết sao? Tôi cho phép cô không cần sự
đồng ý cũng có thể tùy tiện ra vào sao? Còn nữa, nơi này là công ty, không phải
Diêm trang, sao cả cách xưng hô cô cùng không phân biệt được sao?”
“Tôi… tôi…” Cô trắng
bệch, xấu hổ cúi mặt, biểu tình có vẻ thực đáng thương. “Dạ, tôi sẽ chú ý.”
“Đi ra!” Diêm Tính
Nghiêu vẫn lạnh lùng như cũ, hoàn toàn không cử động.
Trang Lâm rốt cuộc
không kìm được nước mắt, bộ dáng thất sắc vội vàng chạy ra khỏi cửa.
“Cô ta thật sự lớn
mật như thế?” Triệu Phi hỏi. Anh biết Trang Lâm là hình mẫu của sư tử cái, dám
biến văn phòng thành địa bàn của cô, bài xích những người phụ nữ có ý đồ xâm nhập,
nhưng… đại ca đã kết hôn, huống chi Hinh nhi vẫn là vợ của Đại ca! Sao cô ta có
thể làm vậy chứ?
“Tận mắt nhìn thấy,
chính tai nghe thấy.”
Diêm Tính Nghiêu nhớ
đến lần Hinh nhi đến trước đây, đã là chuyện rất lâu rồi, cho nên không những
không cảm kích Tôn Duy Ma mà còn thấy bất mãn, “Vì sao cậu không nói sớm?”
Tôn Duy Ma tỏ vẻ vô
tội, “Em nghĩ cô ta yêu anh say đắm nên hơi quá trớn, có thể miễn việc tính
tình không tốt, tình có thể giữ, nhưng cảnh cáo rồi mà vẫn còn không chịu tỉnh
ngộ. Về sau ngẫm lại cũng không đúng, trong văn phòng của anh, mà Trang Lâm lại
dám không khách khí với Hinh như thế, huống chi Trang Lâm lại cũng ở Diêm
trang. Nếu cô ta cứ kiêu ngạo vậy, thì mọi việc sớm muộn sẽ rối tung lên. Hôm
nay Hinh nhi không thích đến công ty, nói không chừng là do buổi tối ở Diêm
trang nhìn thấy sắc mặt của Trang Lâm, lại không muốn ban ngày đến công ty cũng
thấy cô ta.”
“Cái gì mà yêu say
đắm? Trang Lâm dám làm loạn như vậy! Đáng giận, dám lên mặt với Hinh nhi, không
giáo huấn cô ta thì nỗi hận trong lòng ta không vơi được!” Diêm Tính Nghiêu oán
hận đập lên bàn. Lòng anh chỉ có Hinh nhi, bởi vậy chưa từng lưu ý những phụ nữ
quanh mình, không ngờ lại có người dám tỏ vẻ khó chịu với Hinh nhi, thật đáng
điên tiết!
Tôn Duy Ma và Triệu
Phi nhìn nhau nhún nhún vai, trừng phạt Trang Lâm là đúng người đúng tội, bọn họ
cũng chẳng muốn biện hộ thay cô ta, đỡ phải chịu mắng oan.
Nhìn căn phòng đầy
quà tặng, Vương Ninh Hinh cũng chẳng vui vẻ gì!
Đêm Trung thu,
trong giới kinh doanh Diêm thị có quan hệ rất tốt với đối tác, Diêm lão phu
nhân lại là người đức cao vọng trọng đầy uy quyền, Diêm trang tự nhiên nhận được
quà tặng từ khắp nơi gửi đến.
Vương Ninh Hinh cầm
lấy những quà tặng vừa được mang đến, phát hiện tất cả chỗ đó đều là thuốc bổ,
hơn nữa toàn là loại tốt. “Thím Vương, tôi thấy nhiều quà thế này, giữ lại cũng
vô dụng. Ngoài những thứ tôi đã chọn ở đây rồi, còn lại thím cứ dựa theo ý
thích của mọi người, phân phát lại cho người làm trong Diêm trang đi!”
“Thiếu phu nhân,
cô… nói thật sao?” Quản gia Vương vừa mừng vừa sợ, nhóm người hầu vây quanh đó
cũng không dám tin vào mắt.
Mệnh lệnh của thiếu
phu nhân mà nói quả thực là như chúa cứu thế. Năm ngoái nhiều thuốc quý đều cất
vào kho, nhưng chủ nhân lại không dùng đến, đều bị để quá hạn đến mốc meo, cuối
năm tổng vệ sinh đành vứt bỏ, tuy rất tiếc, nhưng bọn họ cũng không có biện
pháp gì.
“Đương nhiên, dù
sao thì cất đi cũng không ăn hết, cứ đem chia sẻ với mọi người, những thứ này đều
tốt lắm đấy.” Cô lấy một món quà tặng, “Thím Vương, mấy năm nay Diêm trang làm
thím vất vả, thím hãy chọn vài thứ thuốc bổ cho mình. Thím Đoạn, thím Trần, bác
Vương cũng đã lớn tuổi, thím cũng lấy cho bọn họ một ít.”
“Dạ, tôi biết rồi,
thiếu phu nhân xin yên tâm.” Lời nói của thiếu phu nhân lập tức làm ấm lòng người.
“Vương Ninh Hinh,
cô có phải quản gia hay không? Sao lại có thứ người xa xỉ thế này, Diêm gia dù
có núi vàng núi bạc, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô phá hết.” Trang Lâm vốn đứng ở cửa
đã lâu, nghe thấy Vương Ninh Hinh định lấy quà tặng phân phát cho bọn hạ nhân
trong Diêm trang, nhất thời nổi trận lôi đình. “Này những thứ đưa đến Diêm
trang đều là hàng nhất phẩm, phải giữ lại cho chủ nhân dùng, sao lại có đạo lý
đưa cho người hầu chứ, cô không thấy quá lãng phí sao?”
Tư thái khinh miệt
của cô khiến người làm bên cạnh cực kỳ bất mãn, nhưng Trang Lâm là người thân của
lão phu nhân, nên mọi người cũng không dám nói gì, nhưng vẻ mặt bất mãn lại không
dấu được.
Vương Ninh Hinh liếc
nhìn cô một cái, không biết cô tức cái gì. “Chính vì toàn là đồ tốt nên tôi mới
đưa cho họ! Nếu giữ lại thì có thể ăn hết sao? Mà thuốc bổ này đều có thời hạn,
quá thời hạn thì không thể dùng được nữa, đương nhiên phải thừa dịp này phát
cho mọi người rồi. Tốt thôi, nếu cô muốn thì có thể lấy trước, rồi phân phát
cho mọi người sau.”
Vương Ninh Hinh cố
ý để cô ta quyết định, Trang Lâm cũng không cảm kích, ngược lại cho rằng Vương
Ninh Hinh nói thế trước mặt người hầu, chẳng những làm họ bất mãn với cô, cũng
là cố ý nhắc nhở cô, địa vị của cô so với người hầu cũng không khác biệt mấy,
cho nên lửa giận trong lòng đột nhiên bốc lên, “Cô muốn tôi lấy trước? Tốt, tôi
lấy toàn bộ.” Cô khiêu khích nhìn Vương Ninh Hinh.
Lời vừa ra khỏi miệng,
lập tức khiến mọi người mở to mắt nhìn.
Việc này là ngoài ý
muốn của Vương Ninh Hinh, thực không ngờ Trang Lâm lại làm thế, còn ngang nhiên
khiêu khích cô. Trang Lâm không khách khí với cô, nhưng nể mặt Diêm lão phu
nhân, cô phải nhịn xuống. Nhưng cô ta lại như thế, sao còn có thể nhịn được nữa,
cô ta làm vậy thì có khác gì mình là chủ nhà?
“Trang tiểu thư,
thiếu phu nhân là nữ chủ nhân của Diêm trang, cô ấy mới có tư cách quyết định mọi
việc trong Diêm trang, cùng lắm cô chỉ là khách, cái gọi là khách qua mặt chủ,
không biết Trang tiểu thư đã nghe qua chưa?” Đoạn Chi thấy Trang Lâm làm vậy, không
thể nhịn được nữa.
Bình thường Trang
Lâm nói chuyện với thiểu phu nhân đã rất lạnh nhạt, khiến cô tức giận muốn dạy
dỗ cô ta một trận, nhưng mà không ngờ cô ta lại không biết điều, ở trước mặt
bao người dám công khai phản đối quyết định của thiếu phu nhân. Bằng cái gì chứ!
Đoạn Chi nghiêm mặt lại, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Làm càn, cô dám
dùng loại khẩu khí này…”
“Tự trọng người trọng,
cô không biết tôn trọng người khác, tự nhiên không thể yêu cầu người khác tôn
trọng cô.” Vương Ninh Hinh chăm chú nhìn cô một lúc, rồi quay đầu dặn dò: “Thím
Vương, mấy thứ này theo phương thức xử lý vừa rồi của tôi.”
“Dạ!” Quản gia
Vương lập tức ra lệnh cho đám người bên cạnh bê chồng quà chất như núi ra
ngoài.
Quản gia và nhóm
người hầu động tác gọn gàng, tỏ vẻ muốn chứng minh ai mới là chủ nhân của bọn họ.
“Cô…” Trang Lâm vừa
thẹn vừa giận, mặt xanh lên, đạp đạp chân, nổi giận đùng đùng chạy đi.
Trang Lâm vừa ra khỏi
phòng, liền gặp lão phu nhân và dì Quyên trên hành lang.
Kỳ thật phương thức
xử lý của Vương Ninh Hinh, trước đó đã hỏi qua ý kiến lão phu nhân, lão phu
nhân còn rất hài lòng! Dù sao Diêm trang từ trên xuống dưới chỉ có ba chủ nhân,
mà cuộc sống của họ muốn như ý, phải dựa vào nhóm người hầu ân cần hầu hạ, mặc
dù tiền lương và tiền thưởng đầy đủ, nhưng có lúc thi hành những loại việc như
thế này cũng rất quan trọng.
Chủ tớ hai người vốn
muốn đến nhìn cô phân phối công việc thế nào, không ngờ lại được chứng kiến một
màn này.
Biểu tình của lão
phu nhân không thể nhìn ra, nhưng vẻ trách cứ của dì Quyên lại hiện rõ trên mặt.
“Dì, bà…” Trang Lâm
thót tim, hoảng hốt nói.
Mà sau khi Trang
Lâm vừa rời đi, Đoạn Chi lập tức không kiêng dè, nhảy dựng lên hoan hô: “Ha, loại
người này không thể nhìn nổi, thiếu phu nhân nên sớm giáo huấn cô ta… thiếu phu
nhân, cô sao vậy… Á…” Cô hét lên một tiếng, đúng lúc đỡ lấy Vương Ninh Hinh sắc
mặt đang tái nhợt.
“Đoạn Chi, không có
việc gì, đừng khẩn trương, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy đau đầu…” Nói được một nửa,
chỉ cảm thấy trước mắt là một màn đen, lập tức ngã váo lòng Đoạn Chi, đồng thời
ngất đi.
Đoạn Chi ôm lấy cô,
hốt hoảng hô to: “Thím Vương, mau đến đây, thiếu phu nhân ngất xỉu rồi!”
Phòng ngủ ấm áp tao
nhã, bác sĩ đang kiểm tra cho Vương Ninh Hinh, Diêm Tính Nghiêu và lão phu nhân
thì sốt ruột đứng bên cạnh.
Trong lúc bác sĩ
khám, Diêm Tính Nghiêu tuy sợ đến chết khiếp, nhưng cũng không dám mở miệng, sợ
làm bác sĩ phân tâm, sau khi kiểm tra xong, anh liền không kiêng dè nữa.
“Trương…”
“Chúc mừng lão phu
nhân, chúc mừng lão phu nhân!” Diêm Tính Nghiêu mới mở miệng, bác sĩ Trương đã
liên tiếp chúc mừng chặn mồm anh.
Bà và cháu nhất thời
đều choáng váng, dì Quyên ở bên cạnh lại phản ứng nhanh hơn bọn họ, bà kinh hỉ
nói: “Thiếu phu nhân mang thai?”
“Thật sự?! Ta có chắt
rồi sao?” Lão phu nhân phản ứng chậm hơn, vỗ tay nói.
“Đương nhiên là thật,
mang thai là chuyện lớn, sao tôi có thể nói bừa chứ? Hơn nữa thai nhi đã hơn
hai tháng rồi.”
“Thật tốt quá, thật
tốt quá, cuối cùng ta cũng được làm bà cố.” Lão phu nhân vỗ ngực.
Dì Quyên thấy thế vội
vàng chạy đến đỡ bà, “Lão phu nhân, người phải trấn tĩnh, đừng quên người có bệnh
tim a!”
“Lão phu nhân…” Dì
Quyên nhắc tới điều này, bác sĩ Trương cũng tưởng lão phu nhân phát bệnh.
“Không có việc gì,
không có việc gì, ta rất tốt, các ngươi đừng lo lắng, ta còn muốn sống để bế chắt
của ta! Sao có thể ngã xuống chứ? Ta…, Nghiêu nhi, ngươi còn ngây ngốc ở đó
sao? Lời bác sĩ Trương ngươi còn chưa nghe sao? Ngươi sắp làm cha rồi!”
Diêm Tính Nghiêu
quá xúc động nên phản ứng giống như người máy, cứng ngắc đi đến đầu giường, biểu
tình ngây dại, trong miệng thì thào: “Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha…”
Lão phu nhân nhăn mặt
nhíu mày, lập tức nở nụ cười thoải mái. Người sắp làm cha phản ứng thường rất kỳ
quái, hành động của anh cũng chưa phải là kỳ lạ nhất. Nhớ hồi trước khi ba
Nghiêu nhi vừa biết mình được làm cha, lập tức hét lên một tiếng rồi ngất xỉu,
làm bao người tái mặt.
Bước đi về phía giường
đột nhiên thay đổi, Diêm Tính Nghiêu đột nhiên nhìn bác sĩ Trương, vẻ mặt lo lắng
hỏi: “Bác sĩ Trương, ông còn chưa nói vì sao Hinh nhi lại ngất xỉu? Tuy Hinh
nhi sức khỏe không tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngất xỉu, vậy tại
sao hôm nay lại vậy?”
“Thiếu phu nhân là
do mới mang thai, cơ thể chưa kịp thích ứng. Mà theo như lời Diêm thiếu gia đã
nói, thể lực thiếu phu nhân kém so với người bình thường, hiện tại bụng lại
mang thai, gánh nặng đương nhiên tăng thêm. Sau này phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý
bổ sung dinh dưỡng, còn phải để thiếu phu nhân luôn vui vẻ, điểm này quan trọng
nhất. Phụ nữ có thai kiêng kị nhất là ngất, té ngã ngoài ý muốn, tâm tình không
tốt không những thương thân còn hại tâm. Nếu thiếu phu nhân chưa từng ngất xỉu,
tôi đề nghị trong mấy tháng mang thai này, tốt nhất nên cử người đi theo bảo vệ
cho cô ấy.”
Bởi vì tình trạng
thân thể của Vương Ninh Hinh khá đặc thù, bác sĩ Trương liền liệt kê ra một loạt
các việc cần chú ý, Diêm Tính Nghiêu nghe rất cẩn thận, còn đồng ý ngày mai đưa
cô đến bệnh viện để kiểm tra một lần nữa.
Vì không muốn quấy
rầy Hinh nhi nghỉ ngơi, lão phu nhân và Quyên di liền tiễn bác sĩ Trương ra
ngoài, rồi lập tức đến phòng bếp bàn về những thực phẩm bổ dưỡng cho phụ nữ
mang thai với thím Đoạn. Đoạn Chi thì được Diêm Tính Nghiêu dặn dò ở lại.
Anh ngồi trên đầu
giường, vỗ về má ngọc tái nhợt của Vương Ninh Hinh, “Đoạn Chi, lời bác sĩ
Trương cô cũng nghe thấy. Sau này khi không có tôi bên cạnh, cô hãy chăm sóc
thiếu phu nhân. Lúc nào cũng phải đi theo thiếu phu nhân, chú ý an toàn của cô ấy,
nghe rõ chưa? Nếu thật sự có việc, phải nhờ người khác thay thế mới được đi.”
“Dạ, Đoạn Chi hiểu
rồi, tôi sẽ chú ý sự an toàn của thiếu phu nhân, xin thiếu gia yên tâm.”
Giữa Đoạn Chi và
Vương Ninh Hinh không chỉ là quan hệ chủ tớ, còn là bạn bè cũng như chị em, tự
nhiên cô sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy.
“Được rồi, còn chuyện
nữa, thiếu phu nhân hẳn là bị gì đó kích động, nếu không vì sao lại ngất?” Thấy
bộ dạng khó xử của cô, Diêm Tính Nghiêu lạnh lùng quát: “Không được giấu giếm,
tôi muốn cô phải nói ra toàn bộ.” Mới vừa rồi khi bác sĩ Trương nói phụ nữ mang
thai không được lo lắng bất an, anh liền phát hiện biểu tình của Đoạn Chi rất kỳ
quái, cho nên mới để cô ở lại hỏi cho rõ ràng.
Đoạn Chi sợ sệt
nhìn Diêm Tính Nghiêu, nghe anh quát như thế, cho dù cô có gan lớn bằng trời
cũng không dám giấu giếm, lập tức nói về chuyện của Trang Lâm, càng nói càng tức
giận, tội liên đới là cô sợ nhất, nhưng hình như thiếu gia cũng không để ý.
“Tôi không phải cố
ý không lễ phép với khách, nhưng Trang tiếu thư kia thực sự rất quá phận.”
“Được rồi, tôi biết
rồi. Hinh nhi cũng không muốn so đo với người khác, sau này có việc gì chỉ cần
báo trước cho tôi, tôi sẽ giải quyết, đừng để Hinh nhi phải lo lắng.”
“Tôi hiểu.” Tuy rằng
hành vi đâm thọc là không tốt, nhưng thiếu gia nói rất có đạo lý, Trang Lâm—loại
phụ nữ kiểu ngạo đó nên sớm chịu giáo huấn, mới không thể hại thiếu phu nhân lo
lắng và tức giận.
Đoạn Chi nhẹ nhàng
bước khỏi cửa, phòng ngủ nhất thời im ắng, tựa hồ ngay cả tiếng tim đập cũng có
thể nghe thấy.
Sau giờ ngọ, ánh mặt
trời xuyên qua rèm ngủ trải dài trên giường, ánh lên đôi má trong suốt của
Vương Ninh Hinh. Lông mi cong dài chậm rãi mở ra, tỉnh như chưa tỉnh, hé mắt ra
liền thấy khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt. Tính tình trẻ con ngáp một cái,
mắt díp lại như vẫn muốn ngủ nữa. “Nghiêu, anh đã về rồi, em… ưm…”
Lòng dâng lên ngàn
vạn nhu tình, anh không nhịn được liền cúi đầu hôn cô,
Cô yêu kiều kêu lên
một tiếng, hai tay tự động ôm ngang vai anh, ngẩng đầu lên, đem thân thể diễm lệ
dâng lên cho anh.
Sự phục tùng của cô
giống như phụ trợ anh vậy, làm cho ngọn lửa trong cơ thể Diêm Tính Nghiêu nhanh
chóng bị đốt lên, khuếch tán ra, dục vọng mãnh liệt tuôn trào trong anh.
Đại chưởng di chuyển
theo những đường cong lung linh, càng không ngừng vuốt ve, tự trêu đùa dục vọng
của anh, khi bàn tay chạm vào bụng cô, anh giống như bị nước đá làm đông cứng
hành động lại, hai mắt nhắm chặt, giống như cố nén thống khổ, mồ hôi tuôn đầy
trên trán, thân hình phía trên cô không nhịn được mà run run.
Vương Ninh Hinh khó
hiểu, mở đôi mắt dày đặc sương mù ra, “Nghiêu…”
“Không thể được, bảo
bối…” Anh cắn chặt răng nói. Lấy tay ôm cô, đem mặt vùi vào hõm vai của cô, hấp
thụ hương thơm lấy của cô, tự an ủi chính mình.
“Không thể?” Mắt mở
to lập tức hoài nghi, cô hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không? Từ khi bọn
họ bắt đầu, chỉ cần anh muốn thì nhất định phải làm, cho dù cô mệt mỏi hay đang
ngủ, anh vẫn nhẫn tâm đánh thức cô, chưa từng bao giờ có việc dừng lại giữa chừng.
Anh thở dài, hôn
lên má hồng của cô một cái, rồi nằm xuống bên cạnh cô,“ Vừa rồi em ngất, có nhớ
không? Hơn nữa…” Anh lại ngồi dậy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng của cô, trong mắt
tràn đầy yêu thương. “Anh chỉ sợ làm thương cục cưng của chúng ta.”
“Cục cưng của chúng
ta?” Nghi ngờ dần dần biến mất, “Anh nói… em mang thai? Trong bụng em có bé
cưng à?” Cô lập tức ngồi dậy, trong mắt kinh hỉ.
Anh ngồi xuống, khẩn
trương đỡ lấy cô, “Nhẹ thôi, nhẹ thôi, trong bụng em có tiểu bảo bảo, sau này động
tác không thể quá mạnh, tránh làm nó bị thương.”
“Em sắp làm mẹ, em
sắp làm mẹ, oa! Em sắp làm mẹ.” Cô mặc kệ, vòng tay ôm anh, cao hứng hét to.
“Từ từ nào, anh biết,
anh cũng sắp làm cha.” Lòng tràn đầy vui mừng và kinh hỉ, đôi tay rắn chắc kéo
cô vào lòng, lại chú ý không dùng lực quá lớn, để tránh làm tổn thương tiểu bảo
bảo. Qua một hồi lâu anh mới nói: “Sắp làm mẹ rồi thì không thể kén ăn, cũng
không thể một mình đến công ty tìm cha, nghe nói bức xạ máy tính sẽ có hại thai
nhi. Còn nữa, thuốc bổ cũng phải ngoan ngoãn uống, phải biết rằng bây giờ em ăn
cho hai người…”
Anh thao thao vừa lải
nhải vừa cằn nhằn, cái này không được, cái kia không thể, càng nghe cô càng cảm
thấy chói tai, nhíu nhíu mày, liền che cái miệng nhiều lời của anh lại.
Hi, cô sắp được làm
mẹ!
Thân thể yêu kiều
trong ngực nhưng anh lại không thể làm gì, đây là sự tra tấn tàn khốc nhất a!
Anh thống khổ rên rỉ, hai tay càng ôm chặt hơn.
Trong khách sạn,
hai thân thể trần trụi lăn lộn trên giường.
Tên đàn ông cường
tráng cưỡi lên thân thể tuyết trắng xinh đẹp, hết sức rong ruổi…
Đùi Trang Lâm kẹp lấy
thắt lưng chàng trai, cái miệng đỏ tươi phát ra thanh âm ngâm nga, thở gấp
không ngừng thúc giục: “A… nhanh! Nhanh nữa đi… a…”
“Em đúng là quái vật…”
Người đàn ông cười gian ác, song chưởng dùng sức vỗ về bầu ngực nở nang của
Trang Lâm, hạ thân đột nhiên cử động, không ngừng tăng tốc độ…
“A… thật là tuyệt,
… dùng sức… nữa đi.” Trang Lâm dâm đãng kêu lên, thân hình vặn vẹo như điên đón
nhận anh, mười ngón cắm sâu vào da thịt gã đàn ông.
Người đàn ông không
ngừng tiến vào, đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người run run, rồi lập tức ngã
sụp xuống.
“An đại ca, tiếng
tăm của anh thật lừng lẫy, có vẻ giờ còn nổi hơn cả trước thì phải?” Khi ở pub
cô đã nhận ra anh, một thân hàng hiệu, bên cạnh cũng có vài tên đàn em.
“Không hổ danh Hoa
Cung tiểu thư, em quả nhiên thật tinh mắt.” Cả người anh ngã vào thân cô mà thở
dốc.
Anh từng chơi đùa
qua rất nhiều đàn bà, nhưng kỹ thuật trên giường của dâm phụ An Ny này lại thuộc
loại xuất sắc, theo ý muốn của anh, anh quyết định bao cô. Năm đó không có khả
năng độc chiếm cô, nhưng xưa không bằng nay, bây giờ muốn bao cô thật dễ như bỡn.
Đã có chủ ý, anh
càng nhiệt tình khoe thành tựu của mình, “Bây giờ anh phụ trách khu vực phía
nam của băng, tiền bạc khỏi phải nói, đàn em cũng có đến mười mấy tên.”
Trang Lâm khi còn
đi học, từng nổi tiếng là Hoa Cung tiểu thư, người đẹp An Ny một thời. Sau khi
đến Diêm trang, cô liền che dấu quãng thời gian dơ bẩn này. Có điều, hiện tại
đang là ở ngoài, cô chẳng cần để ý đến chuyện gì nữa.
“Chà…” Cô xoay người
ghé vào trên người anh, bộ ngực đẫy đà không ngừng cọ xát trên ngực anh, ánh mắt
kiều mị ôm lấy anh, dịu dàng nói: “An đại ca, người ta có thể nhờ băng của anh
giúp đỡ không?”
“Có thể, đương
nhiên có thể.” Anh đáp ứng một tiếng, lập tức cười “Hắc hắc” dâm đãng, “Nhưng
mà… tiểu mỹ nhân, em sẽ dùng gì để báo đáp anh?”
“Cái này được
không? An đại ca.” Cô chậm rãi di chuyển thân mình, đốt cháy dục hỏa của anh, lập
tức cô lại dừng lại, khanh khách cười quyến rũ nói: “Có thể chứ?”
“Có thể, việc gì
cũng có thể! Ai, em đúng là tiểu hồ ly…” Anh điên cuồng hét lên, xoay người đè
lên cô.
“Đoạn Chi, cô…
không vui sao?” Vương Ninh Hinh có chút do dự nhìn Đoạn Chi.
“Tôi…” Tuy cô không
hỏi rõ, nhưng bằng sự ăn ý giữa hai người, Đoạn Chi đương nhiên hiểu ý của cô.
Cầm sợi len dừng tay một chút, ảm đạm xẹt qua đáy mắt, cô ngẩng đầu cười trừ,
“Phi thiếu gia diện mạo hiên ngang, thành tựu phi phàm, chẳng những là bạn hữu tốt
của thiếu gia, lại là bạch mã vương tử trong mơ của bao cô gái. Có thể có người
bạn trai như vậy, sao tôi lại không vui chứ?” Vừa nói đến Triệu Phi, mắt Đoạn
Chi liền xuất hiện một lớp sương mù dày đặc.
“Nhưng mà…” Vương
Ninh Hinh thở dài. Cô mặc kệ cái gì mà bạch mã vương tử, Đoạn Chi có bạn trai
vĩ đại như vậy, cô lẽ ra phải cao hứng, nhưng mà… A Phi và Đoạn Chi tuyệt không
giống người yêu, mỗi khi gặp mặt là giống như chủ nhân và hầu gái, một người
lãnh đạm, một người lại nóng vội lấy lòng.
Vương Ninh Hinh ngược
lại cảm thấy A Phi và người phụ nữ cường ngạnh kia hợp nhau hơn, hai người đó vừa
thấy mặt liền như chó với mèo. Còn Đoạn Chi lại có vẻ yếu thế, chỉ có thể bị
người khác ức hiếp.
“Ninh Hinh, cô từ
nhỏ đã được chiều chuộng, ở nhà là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, hiện tại thiếu
gia lại quý trọng, yêu thương hơn cả tính mạng của mình. Nhưng tôi chỉ là con
gái của đầu bếp, diện mạo bình thường, đầu óc cũng không thông minh, ta biết
mình không có khả năng làm người khác yêu dựa vào bề ngoài, nhưng tôi tin có thể
làm vợ đảm mẹ hiền. Từ nhỏ tôi đã thích làm chuyện gia đình, chỉ cần cho tôi một
gia đình, tôi sẽ biến nó thành một nơi thật ấm áp, thật thoải mái, ở chung với
Phi thiếu gia, tôi nhất định sẽ hầu hạ anh ấy thỏa đáng, sẽ không làm anh ấy tức
giận.”
“Ai để ý A Phi quê
mùa kia có tức giận hay không? Tôi chỉ hỏi cô có thấy vui hay không!” Vương
Ninh Hinh cong miệng nói.
Cô chưa bao giờ từng
có ý khinh thị Đoạn Chi, chẳng qua cô không nhìn ra Triệu Phi thích Đoạn Chi một
chút nào, nhưng nếu anh không có ý với Đoạn Chi, thì vì sao anh lại muốn kết
giao với cô ấy?
“Tôi có nói tôi
không vui vẻ đâu? Tôi biết cô quan tâm, nhưng tôi cam đoan, tôi biết mình đang
làm gì.” Đoạn Chi nhìn đồng hồ, lập tức thu dọn len cùng que đan, đứng dậy đắp
lại chăn cho cô, “Thôi được rồi, cô đọc sách cả buổi, cũng nên nhắm mắt nghỉ
ngơi một chút đi. Tôi đến phòng bếp lấy canh cho cô, rồi sẽ quay lại!”
“Ai, lại uống thuốc!”
Vương Ninh Hinh buông tiếng thở dài, buồn bã ỉu xìu khép sách lại. Từ sau khi
mang thai, lúc nào cũng phải uống thuốc, hại cô bây giờ mà nghe thấy từ thuốc
là mặt lại biến sắc. “Đoạn Chi à…”
“Không được!” Đoạn
Chi không đợi cô nói xong, đã biết cô muốn nói cái gì, lập tức cự tuyệt, mông
như bị lửa thiêu bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Nói đùa! Nếu để thiếu
gia hoặc lão phu nhân biết cô giúp thiếu phu nhân khỏi phải uống thuốc bổ, thì
Đoạn Chi cô có chín cái mạng cũng không đủ chết!
Tới cửa, Đoạn Chi
liền nhìn một người đàn ông cao lớn khí thế bất phàm đang đứng đó, Diêm Tính
Nghiêu khẽ gật đầu, cô lập tức thức thời xoay người đi xuống lầu. Đã đến giờ đổi
người!
Một tay bê thuốc, một
tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy bảo bối của anh tựa đầu vào cái gối lông
chim, thoải mái nằm trên ghế.
Vương Ninh Hinh thấy
mùi hương quen thuộc, đôi mắt đẹp liền mở ra, “Nghiêu, anh xong việc rồi sao?”
“Ừ! Chỉ cần một buổi
tối nữa để giải quyết công việc với công ty Mỹ kia nữa thôi.” Diêm Tính Nghiêu
ôn nhu đưa cô ngồi xuống, “Sao vậy? Vì sao lại cau mày?”
“Em...” Đôi mắt
sáng ngời nhìn thấy bát thuốc trong tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn
lại, không tự giác vuốt ve bụng, cuối cùng giãy nảy nói. “Nghiêu, bữa tối người
ta ăn nhiều, bụng to đến thế này, chén thuốc kia hay là anh uống đi...”
Lại nữa! Bụng cô to
là vì có tiểu oa nhi trong đó, không phải là ăn rất ăn no, cô luôn không rõ
ràng như vậy. Anh mỉm cười, “Em nói gì?”
“Nghiêu…” Cô kéo
tay anh, bộ dáng đáng thương như sắp khóc đến nơi.
“Em thật là…” Anh
không thể không lắc đầu, lập tức há mồm uống hết chén thuốc.
Trong lòng cô vui vẻ,
phù! Tránh được một kiếp.
Nào biết anh đột
nhiên lại cúi đầu hôn cô, đem thuốc trong miệng chuyển sang miệng cô. Cô y ê a
ô giãy giụa, nhưng cô mảnh mai như thế sao có thể là đối thủ của anh, một lúc
sau, đã uống xong cả chén thuốc.
“Nghiêu, đồ giảo hoạt!”
Cô thở phì phì trừng mắt nhìn người chồng gian trá của mình.
“Không dám, em quá
khen!” Anh không hề thấy xấu hổ ,nhún nhún vai, hai tay kiên định bế lấy vợ yêu
ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Vương Ninh Hinh trừng
mắt thật lớn, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì