Tại sao lại cảm thấy có chút gượng gạo chứ........
Tô Niên Niên không tự tại kéo kéo gấu áo, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng tiếp sau đó Cố Tử Thần sẽ làm những gì......
(/
Dựa vào lực tưởng tượng của thiếu nữ thích xem phim lãng mạn, tiếp theo đó chính là hai người với tư thế áp sát vào tường, nhìn nhau say đắm, chầm chậm hôn....rồi từ đó sẽ yêu thương nhau sống hạnh phúc......
Tô Niên Niên chìm đắm trong ảo tưởng tự mình nghĩ ra, cho đến khi Cố Tử Thần đi đến bên cạnh mình mới định thần lại.
“ Tô Niên Niên, cô lại đang ảo tưởng gì thế? Quả thật sắp bị bộ dạng ấu trĩ ngốc nghếch của cô làm cho khóc dở mếu dở rồi, cô cho rằng tôi là đứa bụng đói vơ bừa sao?” Cố Tử Thần không nể nang mà nói, Tô Niên Niên lườm anh ta một cái, “ Không cần anh quan tâm, tôi còn lâu mới như anh nghĩ!”
Câu nói này đúng là có tật giật mình, Tô Niên Niên càng cảm thấy xấu hổ hơn, tại sao mình lại ảo tưởng Cố Tử Thần là nam chính chứ!
Sắp phát điên rồi, cô đưa tay vả vào mặt mình, bộ dạng bất cần đời đi vào phòng làm việc.
Cố Tử Thần thuận tay đóng cửa lại, bước nhanh vào trong, lật tìm trên giá sách, lấy ra một quyển sách đưa cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên do dự đón lấy, cầm quyển sách mà hững hờ.
“ Anh đưa cho tôi cái này làm gì......” lờ mờ có dự cảm không tốt.
Cố Tử Thần cau mày, “ Thấy cô cả ngày đều nghĩ linh tinh, thay cô tẩy não thôi, đọc thuộc lòng 100 điều đầu tiên đi.”
Phụt ---
Tô Niên Niên hoa mắt, “ Anh không đùa tôi đấy chứ?”
“ Cô nghĩ thế nào?” Cố Tử Thần thong dong nhìn cô.
Tô Niên Niên mếu máo, “ No, tôi còn lâu mới đọc cái này, cảm giác thật ngốc.........”
“ Cô từ bao giờ có quyền thương thảo với tôi thế?”
Tô Niên Niên câm như hến, đột nhiên trong mắt lóe lên, hỏi: “ Thế nếu như tôi đọc thuộc, thì anh phải đồng ý dạy tôi học?”
Chiến lược tấn công nam thần phương thức thứ năm: đánh rắn đánh rập đầu! Tìm hiểu nguồn gốc!
Nói tóm lại, Tô Niên Niên trong đầu bây giờ đều là chuyện học phụ đạo, đến nỗi không còn để ý nụ cười đầy ẩn ý trên khóe môi Cố Tử Thần.
“ Được thôi, Tô Niên Niên, cô đọc thuộc trước đi rồi tính.” Cố Tử Thần bộc phát thuộc tính lòng dạ đen tối, khiến Tô Niên Niên vừa nghe, cảm thấy có hứng thú, lập tức ngồi lên ghế sofa bên cạnh để đọc sách.
Có điều cô vừa mở ra xem được mấy hàng, là cảm thấy dường như tự đánh giá cao bản thân rồi.......
Ôi, chữ dày đặc vừa nhìn là đã buồn ngủ, hơn nữa sao mà khó nhớ thế.......hỏng rồi hỏng rồi!
Không kiên trì được mấy phút, cô mơ mơ màng màng ngủ gật, đưa tay dụi dụi mắt rồi đổ gục trên ghế sofa.
Cố Tử Thần ngồi trước bàn làm việc như đã đoán trước được, lấy một chiếc chăn mỏng đã chuẩn bị từ trước rồi đi đến chỗ Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên đã ngủ rồi, vì không muốn cô giật mình tỉnh, cậu cố gắng giữ động tác của mình nhẹ nhàng nhất, cẩn thận đắp lên cho Tô Niên Niên.
Làm xong tất cả, cậu quỳ người xuống, ngắm kỹ khuôn mặt của Tô Niên Niên.
Có lẽ là gần đây học hành quá vất vả, nhìn sắc mặt cô có vẻ hồng hào, nhưng khi ngủ, lông mày thanh tú vẫn tự nhiên nheo lại, chiếc cằm nhỏ nhắn càng gày hơn, có vẻ rất mệt mỏi.
Cố Tử Thần đưa tay, khoảnh khắc sắp chạm vào mặt cô, ngón tay dài thon ngừng lại giữa không trung, lại chầm chậm thu về.
Hừm, ngủ say như chết, có lẽ đem con lợn này bán đi cô ta cũng không biết.
Cậu quay lại chỗ của mình, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là khóe mắt có chút ấm áp, làm thế nào cũng không giấu nổi.