Cố Tử Thần nét mặt hững hờ, chỉ gật đầu hỏi thăm, không nói câu gì, cứ thế kéo Tô Niên Niên đi.
“ A này...tại sao lần nào cũng kéo tôi đi thế, tôi có thể tự đi được! Đừng như thế, Cố Tử Thần, tôi phải quyết đấu với anh! Anh là con ma đáng ghét hu hu hu......” Tô Niên Niên không can tâm bị kéo đi, Cố Tử Thần còn tặng kèm cô ánh mắt lạnh lùng sắc như dao nhọn.
Cô rụt cổ ấm ức ngồi xuống một bên, không biết đắc tội đại thần này ở đâu, trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt tấm bài có chữ ký của M.E đó.
Ánh nhìn của Cố Tử Thần lướt xuống lòng bàn tay cô, càng cau mày chặt hơn.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn cũng thấy buồn cười, Cố Tử Thần còn giả bộ, rõ ràng là thích, rõ ràng là để ý, thế mà tại sao cứ phải giấu trong lòng không mở miệng.
Đây rõ ràng là ghen rồi mà ~~ hì hì, nhìn hai người một thì kín đáo, một thì qua loa, thật không biết bao giờ có thể ở bên nhau.
Nói chuyện một lúc, rất nhanh là đến thời gian khai tiệc, Tô Niên Niên, Trần Nguyên mấy người đều là cùng hàng tuổi, tất nhiên sẽ ngồi cùng một bàn. Cố Tử Thần đi đến chỗ ông Cố để tiếp khách, Tô Niên Niên chú ý thấy, M.E đó cũng ngồi bên cạnh ông Cố.
“ Chị Nam Chi, M.E đó rốt cuộc là......” Tô Niên Niên quả thật không nhịn nổi, cảm giác trong lòng như có mèo cào vậy.
Nam Chi mỉm cười, giải thích với cô: “ Anh ấy là con trai của bác Cố, Cố Lí, trước đây du học ở Mỹ, mấy năm nay về nước thì gia nhập làng giải trí, người biết thân phận của anh ấy không nhiều.”
“ Thế anh ấy là anh trai của Cố Tử Thần phải không? Bác Cố có hai con trai ạ?” Tô Niên Niên thật sự bất ngờ, trước đây chưa từng nghe thấy bao giờ.
“ Không phải, anh ấy là anh họ của Cố Tử Thần, Nam Chi nói bác Cố, là anh trai của bố Tử Thần, khi còn trẻ bị bệnh nên qua đời rồi.” Trần Nguyên kiên nhẫn giải thích cho em gái mình, cậu cũng là có quan hệ thân thiết với Cố Tử Thần mới biết nhà họ Cố có nhiều chuyện như thế.
“ Ồ.......thì ra là như thế à.......” Tô Niên Niên gật gật đầu, tiếp tục anh.
Bản thân Diệp Tinh Vũ đã là tên ham ăn, bây giờ hoàn toàn thay đổi tâm tính, liên tục gắp thức ăn cho Tô Niên Niên, khiến Tô Niên Niên phát ngại, đành phải gắp thức ăn lại cho cậu, sau đó ngại ngùng nói: “ Nhị Vũ, cậu tự lo cho mình là được rồi, không cần quan tâm mình.” Cô gần đây đặt cho Diệp Tinh Vũ biệt danh ngốc ngếch là “ nhị Vũ”, Diệp Tinh Vũ không hề phản đối, còn ra sức đón nhận, tại vì cậu cảm thấy đây là cách gọi yêu của Tô Niên Niên với cậu.
Diệp Tinh Vũ chớp đôi mắt to tròn, như sắp rơi nước mắt cảm động ra rồi.
Hu hu hu, vẫn là Niên Niên nhà mình tốt với mình, quan tâm như thế dịu dàng như thế ấm áp như thế.....
Trần Nguyên nhìn biểu cảm háo sắc của cậu ta, trong lòng thầm thở dài.
Tên đáng ghét này, dám có ý đồ với em gái cậu!
Nam Ninh mỉm cười nhìn Diệp Tinh Vũ và Tô Niên Niên quan tâm lẫn nhau, trong lòng cũng rất ngưỡng mộ.
Nếu như cô và Trần Nguyên cũng được như thế thì tốt biết bao.....
Ánh mắt cô nhìn Trần Nguyên đầy khát khao, nhưng Trần Nguyên lại né tránh ánh mắt của cô, cúi đầu tiếp tục ăn.
Cố Tử Thần ở bên đó tiếp một lượt khách, nói một tiếng với Cố Ngôn Chuẩn, rồi đi thẳng đến bàn của Tô Niên Niên, sau đó mặt không đổi sắc bảo Diệp Tinh Vũ đi tìm chỗ khác, còn mình thì ngồi xuống cạnh Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên ăn đến nỗi phùng mồm trợn má, nhìn thấy cậu ngạc nhiên “ uhm” một tiếng.
Cố Tử Thần bình thản nói: “ Cô ăn của cô, nhìn tôi làm gì?”
Cũng đúng........ Tô Niên Niên nghĩ một lát, lại tiếp tục chiến đấu với bàn đầy cao lương mĩ vị.
Nhìn bộ dạng ra sức ăn của cô, Cố Tử Thần tối sầm mặt, con lợn này, bảo cô không nhìn là cô thật không nhìn à.