Người Tình Của Hotboy

Ban đêm trời đổ mưa, mưa mùa thu rả rích, hơi lạnh thấm vào xương, Đường Dư nằm trên giường lật đi lật lại hồi lâu, mãi chưa ngủ được.

Mấy vết thương trên người hơi đau, những vết thương cũ trước đây cũng nhói đau, cậu ngồi dậy, đi rót cho mình cốc nước, nghển cổ uống một hơi hết.

Quay lại bên giường, Đường Dư đưa tay cào nhẹ trên tường, để lại vệt móng tay mờ mờ.

Không biết từ khi nào hình thành thói quen, mỗi lần hễ nhớ đến Tô Niên Niên, cậu lại cào móng tay lên tường.

Cho đến bây giờ, trên mặt tường đều là vệt móng tay hằn lên.

Nhìn thấy mà giật mình.

Là từ bao giờ bắt đầu thích? Thực ra bản thân Đường Dư cũng không biết rõ.

Trong ký ức, chỉ có cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tô Niên Niên, khắc cốt ghi tâm.

Năm đó, ngày nhập học cao trung Thần Giang, Đường Dư phổ thông năm nhất.


Cậu đến rất sớm, nhưng lại ngồi ở hàng cuối cùng cuối lớp.

(/)

Tiếng chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm vào lớp nói dài dòng cả buổi, Tô Niên Niên mới lật đật đến, đứng ở cửa lớp lí nhí nói “ Báo cáo”.

Chủ nhiệm giận dữ hỏi: “ Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, tại sao lại đến muộn như thế!”

Tô Niên Niên ngại ngùng cười: “ Tắc đường......tắc đường........thầy giáo em sai rồi, lần sau em nhất định sẽ sửa, chăm chỉ học hành, tiến về phía trước, tuyệt đối không đến muộn!” Vừa nói vừa giấu túi bánh bao trong tay ra đằng sau, động tác nhỏ đó không qua được mắt của Đường Dư.

Chắc chắn là ngủ nướng quên giờ, Đường Dư lẩm nhẩm trong lòng.

Chủ nhiệm lớp nhìn thái độ nhận sai của cô, nên để cô vào lớp.

Nhưng học sinh trong lớp đã ngồi kín chỗ, Tô Niên Niên liếc mắt, đành phải đi đến hàng cuối cùng, ngồi vào chỗ trống duy nhất-- ---bên cạnh Đường Dư.

Chủ nhiệm nói đến nỗi khát khô cả cổ, vốn dĩ không nói gì nữa, kết quả nhìn thấy Tô Niên Niên đến muộn, thế là lại nhấn mạnh tính quan trọng kỷ luật, Đường Dư nghe đến nỗi lòng dạ rối bời, bò nhoài ra bàn ngủ.


Nhưng Tô Niên Niên lúc đó là phần tử nghịch ngợm tiêu chuẩn, thầy giáo ở trên giảng bài, cô lại không thể ăn được, điều này đối với một tên ham ăn mà nói là một kiểu hành hạ cực hình.

Thế là, cô chú ý đến Đường Dư ở bên cạnh.

“ Này, cậu tên là gì thế, dậy nói chuyện đi mà......ôi, sao lại không để ý người khác, bạn ơi, bạn ơi, tớ gọi cậu đấy.....” Tô Niên Niên bé giọng gọi mấy tiếng, Đường Dư không hề nhúc nhích.

Cậu nghe thấy rồi, nhưng chán chả đáp lời nha đầu này.

Tô Niên Niên không hề tức giận, giơ ngón tay đẩy đẩy Đường Dư.

“ Dậy đi, bạn ơi, tớ là Tô Niên Niên, cậu tên là gì, nói chuyện với tớ đi mà........”

Đường Dư nghe cũng phát phiền, nha đầu này mang mõ tụng kinh à? có cần phải lải nhải thế không?

Cậu ngẩng đầu, giọng nói mất kiên nhẫn: “ một, tôi tên là Đường Dư, hai, đừng phiền nữa, hiểu không?”

Tại vì từ nhỏ không có bố mẹ, Đường Dư không ít lần bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nhưng Đường Dư cũng không phải dạng vừa, lần nào cũng đánh trả. Đánh nhau càng lúc càng lợi hại, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn, phổ thông Thần Giang không ai dám động đến cậu, dù cho bình thường cậu không nói, trên người cũng toát ra khí phách khiến ai cũng phải sợ.

Nhưng cậu không dọa nổi Tô Niên Niên, Tô Niên Niên trợn mắt nhìn cậu: “ Không hiểu là không hiểu, Đường Dư, tớ chính thức tuyệt giao với cậu năm phút, tạm biệt!”

Lúc đó Đường Dư có chút sững sờ, người con gái trước mắt, để mái tóc ngắn ngang vai, hai má bầu bĩnh, đôi môi nhỏ nhắn, ngoảnh đầu, không thèm để ý cậu thật.

Đứa trẻ mười mấy tuổi, cũng không hiểu cái gì là thích, nhưng lúc đó trong lòng Đường Dư đang nghĩ, nha đầu này mặc dù lải nhải nhiều chút, nhưng......cũng vẫn đáng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận