Hu hu hu tại sao vừa nãy lại căng thẳng chứ, tại sao lại đưa ra yêu cầu ngốc ngếch như thế!
Cô đau khổ tuyệt vọng gọi điện cho Nọa Nọa, Nọa Nọa còn chưa nghe cô kể hết đã bắt đầu lải nhải, “ Tô Niên Niên, cậu có phải ngốc hay không! Sắp bị cái ngốc của cậu làm cho phát khóc rồi! Lúc đó cậu nên ôm lấy chân anh ta mà khóc lóc nói anh làm bạn trai của em chứ! Cậu lại còn bảo người ta cùng đón giáng sinh với cậu, cậu nghĩ anh ta là ông già noel à!”
“ Hử........nhưng tớ cảm thấy anh ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa cậu và Đậu Đậu không phải nói không thể quá chủ động sao, phải đợi con trai bày tỏ trước chứ......” Tô Niên Niên tức tưởi mếu máo.
Nọa Nọa lại nói: “ Tô Niên Niên, tớ thấy cậu không chỉ ngốc, mà đầu cậu chắc chắn còn bị dầu lợn bít lại rồi, chiến lực theo đuổi tình yêu của tớ viết cho cậu dòng cuối cùng viết thế nào! Tình đến lúc thuận theo tự nhiên! Phải linh hoạt mà ứng dụng vào chứ, cậu là đồ con lợn!”
“ Được rồi......” Tô Niên Niên tắt điện thoại, một mình ngồi im lặng trong góc giường.
Cô đập đầu vào gối mấy cái, sau đó lăn lộn bò nhoài trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
---- ---
Tô Niên Niên tiến bộ thần tốc, công của Cố Tử Thần tuyệt đối không thể xem nhẹ, những điều này Sở Tố Tâm đều thấy hết. Tranh thủ cuối tuần, Sở Tố Tâm tự tay vào bếp nấu một bàn thức ăn ngon, bảo Tô Niên Niên sang mời cậu đến.
Tô Niên Niên mấy ngày này không vui sướng vì thắng Doãn Sơ Hạ, mà là mỗi ngày đều chìm trong bộ dạng uể oải, chẳng có chút sức lực nào. Cô nằm cuộn trên ghế sofa không muốn nhúc nhích, thế là lười biếng nhắn cho Cố Tử Thần một cái tin: sang nhà tôi ăn cơm nhé, cảm ơn anh những ngày đã dạy tôi học.
Cô vốn dĩ cho rằng Cố Tử Thần sẽ không đến, không ngờ điện thoại báo lên tiếng chuông, rất nhanh sau đó nhận được tin nhắn: “ Không cần cảm ơn, cô ăn ít một chút, phần cho tôi bát cơm là được.” Đằng sau còn để biểu tượng hình con lợn.
Tô Niên Niên cong môi, cảm thấy mình lại bị chê ghét.
Nghĩ kĩ lại, từ lúc bắt đầu, Cố Tử Thần đã không thích cô, chê cô thấp, chê cô béo, chê cô ngốc....... Tô Niên Niên càng nghĩ lại càng đau lòng, đến đồ ăn cũng giảm đi một nửa.
Đợi đến khi Cố Tử Thần đến, cô cũng không có cảm giác xúc động nữa, trong lòng là tâm trạng bị đả kích thảm hại.
Trước đây cô chưa từng thích ai bao giờ, cho nên không biết thích một người sẽ mệt thế này, sẽ đau lòng mệt mỏi thế này.
Giống như cậu mãi mãi là hoàn hảo không có kẽ hở, còn mình lúc nào cũng có nhiều thứ không tốt, sợ có được, nhưng lại sợ mất đi.
Trên bàn ăn, Tô Niên Niên rệu rạo nhai cơm, Trần Nguyên cau mày nói: “ Niên Niên, có phải trong người không khỏe, sao ăn có ít cơm thế?”
Tô Niên Niên như tỉnh ngộ, tiếp tục khều từng hạt từng hạt cơm.
“ Đứa trẻ này không phải thời gian gần đây học nhiều quá đâm ngốc ngếch đấy chứ, Niên Niên à, đừng tạo áp lực cho mình, mẹ không chê ghét con thi đội sổ đâu.” Sở Tố Tâm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Bà giọng nói lớn, Tô Niên Niên tự nhiên nghe thấy, sau khi định thần mới nhếch miệng nói “ Mẹ, con thật sự không phải được mẹ nhặt từ thùng rác về đấy chứ.........”
“ Đứa trẻ này, sao con nói thế, mau ăn hai bát cơm nữa, ăn no rồi thì đi ngủ sớm.”
Cố Tử Thần khẽ cười, bị Tô Niên Niên phát hiện, trong lòng càng bí bức hơn.
Cố Tử Thần chắc chắn lại đang cười chế giễu cô sống cuộc sống giống như nuôi lợn vỗ béo vậy......hơn nữa mệt mỏi thì cân nặng vẫn cứ tăng lên........
Càng nghĩ càng bất lực, cô đặt bát đũa xuống, ủ rũ chán nản nói: “ Con ăn no rồi, con lên lầu trước đây.”
Cố Tử Thần nheo mày, “ Ăn no đi ngủ luôn không tốt cho sức khỏe, hay là ra ngoài vận động một chút đi.”