Cô chỉ sợ Cố Tử Thần không tin, còn nhấn mạnh lần nữa: “ Cố Tử Thần, em thật sự rất thích, vẫn cất ở trong nhà, anh phải tin em.”
Ánh mắt Cố Tử Thần bình tĩnh nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên né tránh ánh mắt của cậu, không dám nhìn thẳng.
Lời nói dối lộ liễu như thế, sao Cố Tử Thần lại không nhìn ra chứ?
Nhưng trong khoảnh khắc, Cố Tử Thần phát mình không biết nên nói rõ thế nào.
Tự trọng của người đàn ông khiến cậu không dám hỏi, không dám đoán.
Hồi lâu, cậu chỉ bình thản nói: “ bên ngoài lạnh, vào nhà chơi đi, cảm lạnh là không tốt đâu.”
Tô Niên Niên cắn môi, cúi đầu trả lời một câu, rồi ôm Bao Bao về nhà.
Buổi chiều cô một mình đi ra ngoài, lượn mấy vòng các khu bán đồ lưu niệm ở Dụ Thành, cũng tìm không thấy quả cầu thạch anh giống y hệt như của Cố Tử Thần tặng cô.
Cô mặt mày ủ rũ về nhà, nằm bò trên giường buồn chán.
Đêm không ngủ đủ cộng với bị gió lạnh lùa, Tô Niên Niên lại bị cảm lần nữa. Ngày hôm sau mang hai túi khăn giấy đến trường, nửa ngày trôi qua, khăn giấy đã bị cô xì mũi hết rồi.
Chúc Thành quả thật không đành: “ Niên Niên à, cậu xin nghỉ đi bệnh viện đi, nghiêm trọng như thế sẽ thành viêm xoang đấy?”
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, đón cốc nước nóng mà Đường Dư đưa cho cô, uống hai ngụm, bò nhoài mệt mỏi nằm trên bàn.
Tống Dư Hi giật giật tay áo của cô, lí nhí nói: “ Niên Niên, việc hôm đó mình xin lỗi cậu, mình mua lại cái khác cho cậu có được không?”
“ Không cần đâu, mình biết cậu không cố ý, coi như chưa xảy ra chuyện gì đi.” Tô Niên Niên nói.
Tống Dư Hi không nói gì, nhìn bộ dạng ốm yếu của Tô Niên Niên, cũng không biết nói gì, cuối cùng đành phải quay đầu nghiên cứu bài tập.
Sau khi tan học buổi trưa, bộ tuyên truyền thông báo tập hợp, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng đến phòng vẽ.
Tô Niên Niên nhìn trái nhìn phải, Cố Tử Thần có lẽ bận viẹc, nên chưa đến.
Trong lòng cô có chút lạc lõng.
A Kiệt ho hắng một tiếng: “ Lần này chủ yếu để mọi người phụ trách công việc báo trường, Hoan Hoan đối chiếu lãnh đạo chuyển lời, Nam Chi đối chiếu lịch sử vườn trường, Niên Niên cậu phụ trách phỏng vấn lần trước......”
Tô Niên Niên gật gật đầu, lần trước phỏng vấn, A Kiệt đã xử ký rồi đưa lên bản điện tử, cô dùng điện thoại mở ra kiểm tra, từng từ từng từ nhìn kỹ, không bỏ sót lỗi nào.
Đối chiếu chữ cực kỳ đau mắt, cộng thêm Tô Niên Niên bị cảm quá nặng, chưa đến một lúc đầu óc đã quay cuồng, cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô vẫn kiên trì đối chiếu hết, lại xác nhận lại mấy lần, mới tìm trên qq ảnh đại diện cho Lạc Gia Di, gửi cho cậu ta.
Làm xong tất cả, cô day day trán, Nam Chi đặt điện thoại xuống, quan tâm hỏi: “ Niên Niên, em không sao chứ?”
“ Không sao ạ, chỉ là hơi buồn ngủ.”
Nam Chi cười, “ Chị thấy hình như em làm xong rồi, em đến phòng làm việc của Cố nam thần nghỉ một chút đi, bên trong có sofa ngủ thoải mái hơn, lát nữa chị sẽ gọi em.”
Tô Niên Niên không từ chối, đi vào trong ngủ một lúc.
Những người khác mải miết làm việc của mình, đều đối chiếu bản thảo trước giờ lên lớp.
Nam Chi đúng giờ hẹn với Tô Niên Niên, Tô Niên Niên ngủ một lúc cũng đỡ mệt hơn, cùng Tống Dư Hi quay về phòng học.
--- ---
Lạc Gia Di ngồi trong phòng làm việc hội học sinh, dùng máy tính chỉnh lại tất cả tài liệu, thống nhất cho vào trong một tệp.
Trong đó có một tập tin có đính chữ: Phỏng vấn + Tô Niên Niên. ý là người đối chiếu bài viết là Tô Niên Niên.
Lạc Gia Di cau mày, đôi mắt phía sau gọng kính đen ánh lên nét gian xảo.