Tô Niên Niên lách tách bấm, cuối cùng cũng ước nguyện xong, chỉ sợ Cố Tử Thần nhìn trộm, gọn lẹ cất điện thoại đi.
Cố Tử Thần giơ ngón tay thon dài ra, cốc một cái vào đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “ Tô Niên Niên, em ước gì thế?”
“ Không nói cho anh~ la la la.” Tô Niên Niên âm ử theo nhịp điệu một bài hát, đôi mắt to tròn chớp chớp, muốn nhìn trộm xem Cố Tử Thần viết gì.
Cố Tử Thần đoán được tâm ý của cô, cánh tay dài vươn ra, dù cho Tô Niên Niên có nhảy nhót cố với thế nào cũng không với tới điện thoại của cậu.
Tô Niên Niên không với được đâm ra cáu gắt: “ Anh ăn cái gì mà cao thế, đúng là như cái sào.”
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô, vô tình nói: “ Đồ chân ngắn, em tốt nhất ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
Nói xong cậu kéo Tô Niên Niên lên giường, ném chăn cho cô, Tô Niên Niên gào lên mấy tiếng, cố thò cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, hỏi: “ Cố Tử Thần, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau phải không
“ Uh.”
“ Chúng ta sau này còn có thể cùng nhau đi xem mưa sao băng phải không?”
“ Uh.”
Tô Niên Niên có được câu trả lời mà mình muốn, hài lòng gật đầu, “ Thế thì được, em phải ngủ đây, ngủ ngon.”
Cố Tử Thần nhìn cô, đôi mắt đen sâu, ánh trăng ở phía sau cậu hắt vào kéo bóng cậu dài ra, cậu khẽ mỉm cười trong bóng tối, sau đó nằm xuống bên cạnh Tô Niên Niên, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô.
Nếu như tất cả đều dừng lại ở khoảnh khắc này thì thật tốt biết bao nhiêu.
Ngày hôm sau, hai người xuất phát đi từ thị trấn, quay về Dụ Thành.
Trên đường đều là Cố Tử Thần yên tĩnh lái xe, Tô Niên Niên thi thoảng âm ử ngân nga theo bài hát, cả đường véo von.
Khi gần đến Dụ Thành thì gặp phải tắc đường, tận hai tiếng đồng hồ mà chiếc xe không nhúc nhích nổi được một cây số.
Tô Niên Niên kéo cửa kính xuống, buồn bực chán nản bò nhoài trên cửa sổ nhìn phong cảnh.
Không ngờ, ngay sau đó, chiếc xe bên cạnh có hai thanh niên bước xuống cầm vợt cầu lông, chọn nơi rộng rãi gần đó, đánh cầu lông.
Tô Niên Niên nhìn thấy vui, còn thảo luận với Cố Tử Thần: “ Cố Tử Thần, anh nói xem lát nữa có phải sẽ có các bà các cô xuất hiện ở quảng trường mà nhảy bài Quả táo nhỏ không?”
Cố Tử Thần nheo mắt, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại kéo cô từ cửa sổ lại, bình thản nói: “ Đừng gục vào cửa sổ, chú ý an toàn.”
“ Ồ” Tô Niên Niên trả lời một tiếng, cầm điện thoại chơi trò rắn ham ăn để giết thời gian.
Chơi một lúc là cô thấy chán, lướt các mục trong điện thoại xem một lượt, thuận tay lướt đến phần lịch, mới phát hiện một ngày quan trọng.
Cố Tử Thần sắp sinh nhật rồi.
Tô Niên Niên vỗ vào đầu mình một cái, sao cô có thể quên được ngày quan trọng như thế chứ.
Nhưng mua quà gì cho anh ấy được chứ? Tô Niên Niên đắn đo mãi, đành phải cầu cứu sự trợ giúp của hai người bạn thân là Nọa Nọa và Đậu Đậu.
Niên Niên thích ăn cá: Bạn trai mình sắp sinh nhật rồi, mình nên tặng anh ấy quà gì đây, mình đợi các cậu.
Nọa Nọa muốn cao lên: Ồ, Tiểu Niên Niên, cuối cùng cậu cũng thoát ra được từ vùng hoang vu hẻo lánh rồi à.
Nọa Nọa là em gái dịu dàng: sao có thể tặng quà là xong chứ, để mình dạy cậu kế sách hoàn chỉnh cùng bạn trai đón sinh nhật.
Điểm thần kỳ nhất của Đậu Đậu chính là mang đủ kỹ năng chiến lược, thích kể chuyện giật gân, thích làm quân sư tình yêu, nhưng trên thực tế, cô cũng là một kẻ đơn thân cô độc.
Tô Niên Niên mở tệp tài liệu mà Đậu Đậu gửi đến, khóe miệng giật giật, khuôn mặt lập tức nhăn nhó lại.