Cố Tử Thần đáp: “ Sau này em sẽ biết.” Buông lời nhẹ như mây, nhưng lại khiến trong lòng Tô Niên Niên gào thét, càng tò mò hơn.
Cô luôn cảm thấy, quan hệ giữa Trần Nguyên và Nam Chi không bình thường.
Leo được hai phần ba, Tô Niên Niên lại bơ phờ lần nữa, Chúc Thành còn thảm hơn, hoa chân múa tay ra sức trèo lên trên, nhưng chưa được năm phút cũng bị bỏ cách xa rồi.
Chẳng biết làm sao, Chúc Thành tìm một chỗ ngồi xuống, xua tay biểu thị: “ Mọi người đừng quản mình, mình ngồi nghỉ một lúc rồi sẽ xuống, ai ya lưng của tôi, quả thật không leo nổi nữa rồi.”
Cậu với bộ dạng 90kg, có thể leo lên được độ cao này quả thật cũng không dễ gì.
Tô Niên Niên chớp mắt nhìn cậu, không phải cười chế giễu, mà là ngưỡng mộ.
Cô nhích nhích từng tí hướng về phía Chúc Thành, định đục nước béo cò lười biếng xuống núi cùng cậu.
Chưa đi được hai bước, đã bị Cố Tử Thần xách lấy cổ áo, “ Muốn đi đâu thế?”
Tô Niên Niên cười gượng nói: “ Ồ, em muốn uống nước, chỗ lợn ca không phải có nước sao.......”
Cố Tử Thần nét mặt dửng dưng lấy từ trong balo chai nước lọc ra.
Tô Niên Niên toát mồ hôi trán, tiếp tục lấy cớ: “ Lợn ca còn có cả đồ ăn vặt, em đi ăn chút.”
Cố Tử Thần lại điềm tĩnh lấy mấy túi đồ ăn vặt từ trong balo ra, toàn những thứ Tô Niên Niên thích ăn.
Tô Niên Niên như phát điên, hét lên: “ Cố Tử Thần, anh là doremon à! tại sao cái gì cũng có thế?”
Cố Tử Thần: “..........” như thế cũng là có lỗi sao?
Chúc Thành đưa ý kiến: “ Hay là cậu bảo Chúc Thành và Cố Tử Thần thay nhau cõng cậu một đoạn, như thế cậu không phải leo được lên núi rồi sao?”
“ Nhưng mình rất nặng.” Tô Niên Niên mặt mày đau khoỏ, Chúc Thành liếc nhìn cô, “ Đâu có, cậu không nặng như lợn ca.” Ý là đồng ý.
Còn Cố Tử Thần làm sao có thể đành lòng để người khác cõng bạn gái mình chứ?
“ Này, sao lại nói lợn ca thế chứ? Đường Dư, nào, nếu như cậu cõng mình lên đỉnh núi, mình sẽ mời cậu ăn cơm.”
Lời còn chưa dứt, Chúc Thành đã nhìn thấy Cố Tử Thần đi đến trước mặt Tô Niên Niên, khom lưng quỳ xuống, thấp giọng nói: “ lên đi.”
“ A?” Tô Niên Niên giật nảy mình, “ Anh thật sự muốn cũng em sao? không sao, em có thể đi từ từ.”
Cố Tử Thần giọng nói bình thản: “ Không thích anh cõng em à? nếu không bế công chúa nhé? Hay là thích tư thế khác?”
Tô Niên Niên suýt phụt ra máu, đây đúng là phong cách bá đạo mà! Không cho người ta cơ hội chọn lựa!
Cô giơ tay xin tha thứ: “ Thích thích, anh làm gì em cũng thích.”
Nhẹ nhàng, nhoài người trên lưng Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần giữ chặt lấy cô, nói với Tống Dư Hi và Đường Dư ở bên cạnh: “ Đi thôi.”
Thần sắc Đường Dư ủ ê, đi theo phía sau.
Tống Dư Hi không ngoảnh mặt, lí nhí nói: “ Mình cũng không leo nổi nữa, về trước với lợn ca đây, ba người cố lên nhé! Tranh thủ leo lên đỉnh núi!”
“ Bye bye! Tiểu Hi, mình sẽ chụp ảnh cho cậu xem!” Tô Niên Niên vẫy vẫy tay với Tống Dư Hi, nét mặt tươi cười.
Tống Dư Hi chỉ cảm thấy nụ cười đó rất nhức mắt, cố đáp lại nét mặt tươi cười của Tô Niên Niên, vẻ mặt cô đơn ngồi xuống bên cạnh Chúc Thành.
Chúc Thành gãi gãi đầu, cậu mặc dù bình thường hay đùa, nhưng trong lòng cực kỳ để ý.
Làm sao mà cậu không biết Tống Dư Hi thích Cố Tử Thần chứ?
Nhưng cậu quả thật không biết an ủi Tống Dư Hi thế nào, chỉ có thể cười híp mắt nói: “ Tiểu Hi, cậu có muốn uống nước không, mình còn mang theo cả bánh sầu riêng mà cậu thích ăn nhất đấy! Cậu có muốn thử không......”
Cố Tử Thần vì Tô Niên Niên đeo một đống đồ, cậu cũng âm thầm đeo cho Tống Dư Hi túi đồ, dù cho mệt toát mồ hôi đầu, cậu cũng không nhớ là mình ăn rồi hay là rơi mất ở đâu.