Tống Dư Hi trong lòng đang rối bời, tiện mồm trả lời: “ Không cần đâu, ăn nhiều sẽ béo.”
“ Ồ, cũng đúng.” Chúc Thành che giấu sự lạc lõng của mình, lại gãi gãi đầu, cười thật thà.
Cậu chẳng qua chỉ là tên béo, có tư cách gì mà mong có tình yêu chứ?
--- ----
Cố Tử Thần cõng một người cũng không ảnh hưởng gì, mặt không đỏ hơi không gấp, giống như Tô Niên Niên ở trên người nhẹ như bông vậy.
Thể lực khỏe đúng là có lợi thế, Tô Niên Niên trong lòng thầm cắn mép khăn tay mà tự nhủ.
Cõng Tô Niên Niên ngược lại lại tăng nhanh tốc độ, ba người theo kịp được toàn đội ở phía trước, leo lên đến đỉnh núi.
Tô Niên Niên nhìn cảnh sắc mây trôi bồng bềnh, trong lòng trào dâng khí phách “ lên đến đỉnh núi, mọi vật bé nhỏ”, còn muốn làm một bài thơ, nhưng nghĩ hồi lâu, quả thật không bật ra nổi đành nghĩ để đấy.
Cố Tử Thần nắm lấy tay cô, dặn dò: “ Cẩn thận, đừng ngã xuống dưới.”
Tô Niên Niên thay đổi sắc mặt, lại xuống phía dưới, phía dưới là chân núi sâu khó dò, lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển, lùi lại liên tiếp về sau mấy bước.
Bệnh sợ độ cao của cô lại tái phát rồi!
Một bàn tay ấm áp che trước mắt cô, giọng nói dễ nghe của Cố Tử Thần chuyển đến: “ Đừng sợ, không sao đâu.”
Cậu kéo cô từ từ rời khỏi khu vực sát mép, tìm một hòn đá để Tô Niên Niên ngồi.
Tô Niên Niên yên tâm đi theo cậu, đây là cảm giác tin tưởng từ trong đáy lòng có được.
“ Bạn học Tô, trả lời tôi, bạn bất chấp trèo lên đỉnh núi mục đích để làm gì?”
Tô Niên Niên ưỡn ngực, tự hào nói: “ Tại vì tôi mạnh mẽ như thế, khí chất như thế.”
Cố Tử Thần cốc nhẹ vào đầu cô một cái, “ lại mắc bệnh rồi à, em nên đi uống thuốc đi.”
Hai người nói chuyện phiếm, Mộ Dung Sam ở trước mặt gọi: “ Niên Niên, cậu có muốn chụp ảnh không!” Nói xong giơ giơ chiếc máy ảnh lấy ngay trong tay lên.
Tô Niên Niên hào hứng, trả lời: “ Có có!”
Doãn Sơ Hạ hừm một tiếng, chua ngoa nói: “ bảo cậu chụp thì cậu chụp à, thật là.”
Tô Niên Niên lườm cô ta một cái: “ Tôi muốn chụp đấy, liên quan gì đến cậu.”
“ Cậu!” Doãn Sơ Hạ định xù lên, nhưng nhìn thấy Cố Tử Thần ở đó, vội vàng giả bộ yếu ớt, “ Tô Niên Niên, sao cậu có thể nói với bạn học như thế chứ, dữ tợn, dọa chết người khác rồi.”
“ Thế thì cậu cứ ở đó mà sợ đi.” Tô Niên Niên cũng không vừa.
Doãn Sơ Hạ trong lòng cười thầm, Tô Niên Niên thật ngốc, ở trước mặt Cố Tử Thần dữ như thế, Cố Tử Thần chắc chắn cảm thấy cô vừa thô thiển lại vừa xấu tính!
“ Ôi....mình còn nghĩ có thể làm bạn tốt với cậu cơ đấy, Niên Niên, mình......” Doãn Sơ Hạ mắt long lanh định tiếp tục diễn, nhưng Cố Tử Thần lại ngắt ngang cô ta, “ bạn học, cô không phải đang bị sợ hãi sao, có cần gọi 120 cho cô không?”
Doãn Sơ Hạ nghĩ ra mọi từ ngữ nhưng cũng không nói ra được, mặt lúc đỏ lúc trắng, dậm chân nói: “ Anh Tử Thần, anh muốn chụp ảnh với cậu ta sao?”
“ Nếu không thì sao?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại, ôm Tô Niên Niên trong lòng.
Mắt Doãn Sơ Hạ đỏ lên, có cảm giác như bị sỉ nhục vậy.
Mộ Dung Sam ấn nút chụp, rất nhanh đã rửa ra bức ảnh.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô rất tốt, Cố Tử Thần trong bức ảnh mặt lạnh lùng, Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng, biểu cảm còn hơi ngốc, đằng sau mây bay bồng bềnh, tầng tầng lớp lớp, có nét đẹp khác biệt.
Doãn Sơ Hạ tức giận rời đi, Mộ Dung sam nhìn chỉ muốn cười, còn muốn tách hai người đó ra cơ, cũng không xem lại Cố Tử Thần là người thế nào.
Ôi, nói đi nói lại, lực chiếc đấu của vợ chồng Cố Thị liên tay quả nhiên đáng sợ mà........