Đặc biệt là sau khi phối hợp với nụ cười tươi vui đó của cậu, Tô Niên Niên càng cảm thấy trong lòng như có hàng vạn con ngựa chạy qua.
Xem ra anh ấy không phải thần kinh! Còn bị người ngoài hành tinh nhập vào người rồi!
Hôm nay là ngày thần kỳ gì thế? Sao chổi va phải địa cầu? Hay là mặt trời mọc đằng tây chứ?
Cố Tử Thần đưa tay vuốt vuốt tóc Tô Niên Niên, không thể không nói, buổi sáng hôm đó khi cậu nhìn thấy những mảnh vỡ của quả cầu thạch anh trong rùng rác, tâm trạng cậu luôn nhức nhối.
Bây giờ tất cả đã nói rõ ràng, khiến cậu có cảm giác toàn thân thoải mái.
Quả nhiên giữa tình nhân có điều gì cũng nên nói rõ, nghi ngờ nhau đúng là điều ngốc ngếch.
Ý thức được Cố Tử Thần có lẽ là vui thật, Tô Niên Niên cười tít mắt hỏi: “ Thế anh có thể tặng lại cho em một quả khác không?”
“ Tại sao?” Cố Tử Thần ánh mắt long lanh, cho rằng Tô Niên Niên sẽ nói những lời ngọt ngào có cánh gì đó, ví dụ tại vì thứ anh tặng cho nên muốn có lại lần nữa, chỉ có điều đáp án của Tô Niên Niên khiến khuôn mặt cậu trở nên cứng đờ.
“ Tại vì Tiểu Hi tặng quả cầu này không đẹp bằng của anh, hình người bên trong xấu quá, còn cả ánh đèn không huyền ảo như cái anh tặng, đột nhiên hỏi: “ Tại sao anh không cười, bệnh liệt mặt lại tái phạm à?”
Cố Tử Thần sa sầm mặt mày: “ Đừng quan tâm anh, anh muốn tịnh tịnh.”
Tô Niên Niên trợn trừng mắt, hung dữ hỏi: “ Tịnh Tịnh là ai? Tại sao anh lại muốn Tịnh Tịnh? Cố Tử Thần, em thật nhìn không ra anh là loại người này, nhanh như thế anh đã có người khác sau lưng em! Hừm! Em phải tuyệt giao với anh năm phút!”
Cố Tử Thần: “.......”
--- ---
(/)
Cuộc sống buông thả nhưng lại hạnh phúc khiến tâm trạng Tô Niên Niên phơi phới, người cũng càng ngày càng lười, thậm chí mỗi ngày đều nằm trên giường ngủ nướng. Đến cuối cùng thậm chí đến Cố Tử Thần phụ đạo cũng không nghe nữa, các kiểu bệnh lười đó, Cố Tử Thần cũng đến bó tay với cô, cộng thêm xót thương cô, không tránh được dung túng một chút.
Và thế là, Tô Niên Niên càng làm càn ăn lại càng nhiều, người càng ngày càng lười, đến ưỡn thẳng lưng cũng cảm thấy mất sức.
Qua hai tuần như thế, khi cô dẫm lên cân, trong khoảnh khắc nước mắt đầy mặt.
Cô béo lên 3kg! 3kg!
Tô Niên Niên vội vàng lao nhanh và nhà vệ sinh, sắc mặt người thiếu nữ trong gương hồng hào, tròn tròn phúng phính giống má của em bé, có xu hướng phát triển thành mặt trứng ngỗng.
Tối hôm đó, Tô Niên Niên tự viết cho mình kế hoạch giảm cân kín ba mặt giấy, còn nghiêm túc dán ở đầu giường.
Sau khi Cố Tử Thần nhìn thấy, vừa mới Sở Tố Tâm còn đặt đĩa hoa quả cho cô trên tủ đầu giường, giọng nói kéo dài: “ Niên Niên, sao em phải khổ thế, chế định một kế hoạch ba phút có ý nghĩa thực tế không?”
Tô Niên Niên: “ Không không khoong, em nhất định sẽ thực hiện từ đầu đến cuối, anh phải tin em!”
“ Anh.......anh sẽ cố gắng.” Cố Tử Thần cố để giọng của mình nghe có vẻ đáng tin, khiến Tô Niên Niên bực tức ném gối vào mặt cậu, “ Âm hồn không tan! Lại châm chọc em! Anh đi đi! Còn nữa còn nữa, đem đĩa hoa quả độc ác này đi luôn!”
Cố Tử Thần mặt không biểu cảm cầm đĩa hoa quả đi, khi đến cửa còn không quên ngoảnh đầu hỏi một câu: “ Thật sự không để lại quả táo làm thực phẩm chống đói à?”
Trả lời cậu chỉ là “ Không cần! Quyết định không cần! Thề phải giảm béo thành công!” Khẩu hiệu giảm béo của Tô Thị.
Chỉ là đến hai giờ sáng, Tô Niên Niên đói lén lút bò đến trước tủ lạnh nhà mình, nhoài người gặm quả táo thì đã quên khẩu hiệu của mình đi tận mười vạn tám nghìn km rồi.