Ra khỏi quán cafe, bầu trời Dụ Thành trở nên xám xịt, mấy phút sau trời đổ mưa.
Cả thành phố chìm trong cơn mưa lớn, tiếng rơi tí tách như rơi trong lòng, trầm nặng mà lạnh lẽo.
Giang Mộ chạy đi lấy ô, rồi che ô đưa Tô Niên Niên lên xe, chở cô về nhà.
Tô Niên Niên cả đoạn đường im lặng không nói gì, khi đến nhà họ Trần, cô khẽ nói: “ Thầy giáo Giang, sau này chúng ta còn gặp nhau không ạ?”
Giang Mộ sững người, mỉm cười, “ Có duyên sẽ lại gặp, về nhà đi, chịu khó nghỉ ngơi, đừng để trật chân nữa.”
Anh đưa ô cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên quay về nhà, đứng ở trước bậc thềm nhìn Giang Mộ rời đi.
Trong khoảnh khắc, dường như cảm thấy có một bộ phận rất quan trọng trong sinh mệnh của mình rời mình mà đi vậy.
Cô cảm thấy mũi mình hơi cay.
Vốn dĩ muốn đi tìm Cố Tử Thần, nhưng đột nhiên nhớ ra cậu không ở nhà.
Thành tích thi đại học vẫn chưa có, cậu còn bận hơn trước gấp mấy lần, nghe nói vào công ty nhà họ Cố học quản lý.
Cô một mình vào nhà, trong nhà vắng vẻ không có một ai.
Tất cả mọi người đều bận, chỉ có cô dường như vẫn ở đó.
Tại sao không đợi bước chân của tôi chứ.
Trong đáy lòng đã từng hỏi rất nhiều lần, vẫn không có câu trả lời.
Cô tự pha cho mình một cốc trà sữa nóng, sau khi uống xong rồi đi ngủ, dường như chỉ có ngủ mới có thể quên hết mọi phiền não vậy.
(/)
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Niên Niên lại lần nữa bị cảm, chỉ có thể xin nghỉ học.
Lần này bị bệnh đã là ba ngày trôi qua.
Đợi sau khi cô quay lại trường, lớp F đã thay chủ nhiệm rồi, nhưng chủ nhiệm chính là giáo viên tiếng anh Kim Vân.
Cô không hiền hòa dễ chịu như Giang Mộ, không làm bạn với học trò, không thân thiện, mà là vừa đảm nhiệm chủ nhiệm là chế định một loạt quy định lớp, không cần biết dù cho thành tích không tốt, môi trường thế nào, đều sẽ bị trừng phạt.
Có mấy người lên lớp ngủ, xem tiểu thuyết toàn bộ đều bị phạt lấy gương điển hình, toàn bộ đều bị đuổi ra khỏi lớp chép phạt.
Lớp F dưới sự trừng phạt nghiêm khắc của cô, trở nên ngoan như cây cỏ, không ai dám có lời lẽ oán trách, cả lớp đến cười đùa cũng không có.
Do đó, Kim Vân biểu thị rất hài lòng với bầu không khí này, vì bị áp lực cao như thế, thành tích của lớp F được nâng cao không ít.
Chẳng dễ gì mới đến được cuối tuần, Tô Niên Niên định ra ngoài chơi cho thoải mái.
Nọa Nọa bị bố mẹ đưa đến lớp trọng điểm của Hi Thành để ôn luyện, Đậu Đậu lại phá quy tắc đi đăng ký một lớp vẽ, khiến Tô Niên Niên hết sức ngạc nhiên.
Đợi đến khi cô mò được đến phòng vẽ trong khu dân cư đó, cả người như muốn xỉu rồi.
Phòng vẽ rất nhỏ, học sinh bên trong không nhiều, toàn bộ đang vẽ tượng người tĩnh vật.
Tô Niên Niên chầm chậm đi đến bên cạnh Đậu Đậu, oán trách nói: “ Sao cậu lại đi học vẽ tranh chứ, hán tử như kiểu ccậu nên đi học võ taewondo mới đúng!”
Đậu Đậu lộ ra nụ cười “ thiếu nữ đang yêu”, vuốt vuốt tóc, yên tĩnh cầm bút vẽ một đường.
Một nữ hán tử như cô làm động tác như thế khiến Tô Niên Niên suýt ngất, không biết bạn thân của mình chịu phải cú sốc gì.
“ Ai có thể nhường cho tôi vị trí được không, góc độ này khó vẽ quá!” Một giọng nam quen thuộc vang lên, lập tức có người trả lời, “ Đến chỗ mình đi, chỗ mình ánh sáng tốt”, “ Tôi nhường cho cậu vị trí này!”
“ Đến chỗ tôi đi! Chỗ tôi là tốt nhất!” Đậu Đậu với lên một tiếng, áp đảo những giọng khác hẳn đi.
Tô Niên Niên liếc nhìn nam sinh đó, ôi trời đúng là đẹp trai! Lập tức tỉnh ngộ ra, Đậu Đậu không phải thích người ta đấy chứ!