Cố Tử Thần im lặng, cười cười: “Nếu như đính hôn, nhất định mời mọi người đến.”
Lời nói này lấp lửng nước đôi, mọi người biết cậu không muốn nói ra, có người cố dò hỏi cậu kết quả, nhưng toàn bộ đều bị Cố Tử Thần lảng tránh.
Tô Niên Niên khịt khịt mũi, đánh hai bài nhưng tư tưởng không tập trung.
Anh ấy cuối cùng vẫn muốn lấy người con gái khác........
Đến lúc đó, người con gái đó sẽ được giống như Tiêu Tiêu hôm nay, hạnh phúc ngọt ngào như thế sao?
Cô một mình ở đó đánh đàn, cho đến khi Lục Thiếu và mọi người rời đi, Nọa Nọa mới chạy đến ôm cổ cô thân thiết, “ Niên Niên, thật cảm ơn cậu quá, nếu không phải hôm nay có cậu, mình thật không biết phải làm thế nào.”
Tô Niên Niên cười, thất thần, đến ngón tay ấn mạnh vào phím đàn cũng không có cảm giác.
Nọa Nọa bị âm thanh đó phát ra khiến cô giật nảy mình, nói: “ Niên Niên, cậu làm cái gì thế?”
Tô Niên Niên bị giọng nói của Nọa Nọa gọi giật về hiện thực, vội vàng rụt tay lại.
Cô đứng dậy, “ Mình về nhà trước đây, hôm khác lại gặp.”
“ Nhưng mưa rồi, hay là cậu đợi chút, chúng ta cùng ăn cơm tối, để ba mình đưa cậu về nhà được không?” Nọa Nọa lo lắng nhìn trời bên ngoài đang mưa xối xả.
Tô Niên Niên sững người, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên bên ngoài cửa sổ mưa lớn, hơn nữa.......cô lại nhìn thấy Cố Tử Thần vẫn đứng cạnh cửa sổ, nghe thấy giọng nói của cô nên quay đầu lại nhìn.
Trong khoảnh khắc, Tô Niên Niên cảm thấy tim mình như ngưng đập vậy.
Cố Tử Thần nheo mày, còn chưa nói gì, Tô Niên Niên lập tức đi về phía cửa, trên tủ đồ bên cạnh có đặt một chiếc ô, chuẩn bị cầm ô rời đi.
(/)
Dù sao đánh chết cô cũng không muốn nhìn thấy Cố Tử Thần!
Còn chưa đợi cô động tay, Cố Tử Thần đã đứng ở bên cạnh cô, ý không nói lại trùng, anh cũng định cầm chiếc ô này.
“ Tôi đưa cô về nhé?” Cố Tử Thần nhẹ nhàng hỏi, lễ phép chưng cầu ý kiến của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên không nghĩ mà trả lời nhanh: “ Tôi từ chối! cho nên đưa ô cho tôi, tạm biệt!” Cô không do dự mà cướp ô vào trong tay mình, đằng sau chuyển đến một giọng nói dè dặt: “ Tiểu thư, có thể nhường tôi dùng chiếc ô này trước được không, con gái tôi học ở mẫu giáo gần đây, tôi đi đón nó về nhà. Mưa to thế này, tôi lo lắng con bé không có ai đón sẽ khóc.”
Tô Niên Niên ngoảnh đầu, đó là một nhân viên trong cửa hàng, nhìn có vẻ thấp thỏm lo lắng.
Tô Niên Niên ngại tranh với người đó, đỏ mặt đưa ô vào tay người đàn ông đó, “ Thế thì anh mau đi đi, đừng để lỡ thời gian.”
Nọa Nọa cười ở đằng sau, “ Được rồi, Niên Niên, cậu đành ở lại đây đi. Ơ....Cố tiên sinh, anh có muốn ở lại cửa hàng ngồi một lát không?”
Cố Tử Thần không nói gì, lông mày nheo lại.
Trước đây Nọa Nọa và Đậu Đậu đều đùa với cô gọi cô là Cố nam thần, bạn trai Niên Niên gì đó, bây giờ lại gọi anh là Cố tiên sinh.....
Ai cũng hiểu, anh và Tô Niên Niên đã trở thành người xa lạ như thế.
“ Mình từ chối! Mình phải về nhà!” Tô Niên Niên vừa nghe phải ở cùng Cố Tử Thần thì càng cuống hơn, từ chối lời đề nghị của Nọa Nọa.
“ Cô có việc gấp phải không?” Cố Tử Thần cúi đầu hỏi Tô Niên Niên, trong giọng nói mang theo vẻ dịu dàng, Tô Niên Niên nghe mà sững người, ngơ ngác gật đầu.
Cậu không nói gì nữa, mặc kệ mưa mà chạy ra ngoài, khoảng năm phút sau, cậu lại quay lại cửa hàng, trong tay cầm một chiếc ô khác.
Tóc và quần áo cậu ướt một nửa, nhưng không hề nhếch nhách, mà nói với Tô Niên Niên: “ Đi thôi, tôi đưa cô ra bắt xe.”