Diệp Thanh Nhã cơ thể cứng đờ, hai giây sau, cô đẩy Cố Lí ra, thần sắc xa cách.
“ Xin lỗi, em sắp đính hôn rồi, Cố tiên sinh, xin tự trọng.”
Cố Lí cụp mắt xuống, khóe miệng nhếch lên cười đau khổ.
Đúng thế, sao anh lại quên chứ, Diệp Thanh Nhã hôm nay hẹn anh, không phải là vì muốn nói cho anh rằng cô sắp đính hôn sao?
Tô Niên Niên đứng đờ đẫn bên cạnh nhìn, cô biết chị Thanh Nhã thích Cố Lí, chỉ là không biết chị ấy tại sao lại đính hôn với người khác.
Tại vì cái ôm đó, mà giữa hai người trở nên ngượng ngùng rất nhiều. Cố Lí nhìn quanh, lấy cớ nói với Tô Niên Niên, “ Niên Niên, tôi đưa cô về nhé.”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, cô biết mình ở lại cũng không giúp được gì, còn khiến người khác lo cho cô, còn không bằng bây giờ về nhà trước.
Cô ngoảnh đầu liếc nhìn Tống Dư Hi trên đất, chẳng nói câu gì, chỉ có ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Tống Dư Hi bây giờ hoàn toàn có khổ mà không nói ra được, nhìn thấy ánh mắt đó của Tô Niên Niên mà đáy lòng xót xa.
Cô ta thầm cảm nhận được, Tô Niên Niên từ nay về sau sẽ không bao giờ coi cô ta là bạn nữa.
Còn tất cả điều này, đều là tự tay cô ta chuốc lấy.
--- ---
Sắc mặt Cố Lí nhợt nhạt, vừa nhìn là biết mất máu quá nhiều, Tô Niên Niên khẽ hỏi: “ Anh hút bao nhiêu máu vậy.”
Cố Lí cười cười, “ Không bao nhiêu, kém một chút mới được 1000cc, cũng chỉ bằng hai bình nước khoáng thôi.”
Tô Niên Niên vừa nghĩ đến nhiều máu như thế, nôn khan hai tiếng, chỉ cảm thấy trào ngược dạ dày.
Cố Lí liếc nhìn cô, đột nhiên thay đổi phương hướng, Tô Niên Niên không tránh được có chút tò mò: “ Anh không phải nói đưa tôi về nhà sao?”
“ Cô định về với bộ dạng thế này à? không sợ dọa bố mẹ cô à?” Cố Lí vẻ mặt chê ghét, người không biết còn cho rằng anh muốn đánh Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên nhìn mình qua gương ô tô, bặm môi không biết nói gì.
Chiếc xe dừng ở cửa “ Thiên Dư Thiên Tầm”, nhìn thấy khuôn mặt minh tinh đó của Cố Lí, toàn bộ nhân viên cửa hàng nhiệt tình bước ra chào đón, vây quanh lấy anh.
Cố Lí không để ý vẻ kính cẩn của bọn họ, chỉ chỉ Tô Niên Niên ở phía sau, “ Tạo hình cho cô ấy giống người một chút.”
Tô Niên Niên giật giật mép, bị kéo vào sau hậu đài.
Diện tích cửa hàng rất to, phía sau còn có nơi chuyên để vệ sinh cá nhân, Tô Niên Niên tắm rửa, thay quần áo mới mà nhân viên cửa hàng chuẩn bị.
Một người con gái cười nói: “ Tiểu thư, đuôi tóc của cô hơi chẻ ngọn, có cần tôi sửa giúp cô không?”
Tô Niên Niên không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
Hôm nay ông chủ Phạm Tầm không có ở đây, người đàn ông nhuộm tóc thành màu sợi đay bước đến cắt tóc, được gọi là thợ thiết kế có tiếng của “ Thiên Dư Thiên Tầm.”
“ Người đẹp, muốn cắt thế nào?”
“ Tùy ý anh, anh thích cắt thế nào cũng được.” Tô Niên Niên ngáp một cái, áp lực thời gian dài khiến cô mệt mỏi, dựa vào ghế bất giác ngủ lúc nào không biết.
Người đàn ông lẩm bẩm câu “ tùy ý”, sắc mặt biểu lộ nét vui, hai mắt sáng lên với đầu của Tô Niên Niên.
Chiếc kéo cầm trong tay lạch xạch, anh ta lướt vài đường, nhanh chóng nhảy múa trên đầu Tô Niên Niên.
Đợi Tô Niên Niên bị anh ta vỗ cho tỉnh, người đàn ông hào hứng nói: “ Đây là kiểu tóc đẹp nhất mà tôi thiết kế hôm nay! Người đẹp, cô có hài lòng không?”
Tô Niên Niên mở mắt nhìn gương, ngay sau đó hét lên một tiếng, cả người thẫn thờ.
Cố Lí ngồi nghỉ ở bên ngoài xem tạp chí, nghe thấy tiếng hét tưởng Tô Niên Niên làm sao, vội vàng lao vào.
Khi anh ta nhìn thấy đầu Tô Niên Niên với kiểu tóc có thể so sánh với những năm đầu liên bang Xô Viết, khóe miệng không kìm được giật lên.