Thư Vãn nghĩ về điều này, đôi mắt cô đột nhiên rưng rưng.
Cô sợ Cố Cảnh Thâm nhìn thấy, vội vàng cúi đầu, nhận lấy sữa tổ yến anh ta đưa tới uống từng muỗng.
Cố Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ ăn uống của cô, khuôn mặt trong sáng thanh tú của cô, anh ta bất giác nhịn không được nhiễm ý cười.
Lần này cô chẳng những không từ chối mà còn ngoan ngoãn uống hết đồ anh ta đưa cho, nói không chừng cô không thật sự ghét anh ta như vậy?
Ánh mắt Cố Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn cô không hề dời đi, mê mẩn như đang nhìn người mình yêu.
Mãi đến khi cô uống một hơi cạn sạch, anh ta cầm khăn ăn lên lau khóe miệng cho cô.
Cho dù ánh đèn mờ đến đâu, người ở đây cũng nhìn ra tình cảm của tổng giám đốc.
Vốn tưởng rằng Thư tiểu thư chỉ là bạn gái thông thường, không ngờ cô lại là người mà tổng giám đốc mến mộ.
Nhìn thấy cảnh này, một số giám đốc điều hành nhịn không được lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp lại bọn họ.
Thấy Cố Cảnh Thâm lau khóe miệng cho mình, Thư Vãn có chút không thoải mái.
Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng cảm thấy nhiều ánh mắt đang nhìn mình, giờ cô lấn lướt anh ta sẽ làm cho anh ta rất khó xử nên cô đành nhẫn nhịn.
Cố Cảnh Thâm thấy cô vẫn không cự tuyệt mình, ý cười đáy mắt càng rõ.
Sau khi anh ta giúp cô lau sạch khóe miệng, anh ta cúi đầu ấm áp hỏi Thư Vãn: "Thư tiểu thư, trước kia cô đã từng gặp anh trai tôi chưa?”
Anh ta cảm thấy việc Thư Vãn kháng cự mình như vậy, khẳng định có liên quan đến anh trai, anh ta nhất định phải hỏi rõ ràng mới có thể hóa giải thành kiến trong lòng Thư Vãn đối với mình.
Thư Vãn nhíu mày: "Anh có anh trai?”
Cố Cảnh Thâm gật đầu: "Có, anh trai tôi tên là Cố Trạch Thần, là tổng giám đốc trước đây của Cố thị, cô không biết anh trai tôi sao?”
Thư Vãn lắc đầu, cô chưa từng chú ý đến tin tức liên quan đến Cố thị, làm sao có thể biết Cố Trạch Thần?
Lông mày rậm của Cố Cảnh Thâm, dần dần nhíu lại.
Thư Vãn không biết anh trai của anh ta là ai, vậy chứng tỏ anh trai chưa từng tìm cô.
Nhưng còn có một khả năng, đó chính là anh trai anh ta từng lấy danh nghĩa của mình để đối phó với Thư Vãn, cho nên mới làm cho Thư Vãn có thành kiến với anh ta.
Nghĩ vậy, Cố Cảnh Thâm vội vàng hỏi cô: "Năm năm trước, tôi có làm chuyện gì không tốt với cô không?"
Thư Vãn cho rằng anh ta lại tới thăm dò mình, trong lòng chợt cảm thấy phản cảm cô không kiên nhẫn trả lời một câu: "Không có.”
Cô trả lời dứt khoát, thậm chí không chút do dự, khiến vẻ mặt Cố Cảnh Thâm cứng lại.
Nếu như anh trai không có lấy danh nghĩa của anh ta đi tìm Thư Vãn, vậy chỉ có thể là......!
Cô chỉ đơn thuần, không còn yêu anh ta nữa...!
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trái tim anh ta đập rộn ràng không thể kiểm soát.
Đây là anh ta vẫn đang mất trí nhớ, nếu như khôi phục trí nhớ anh ta sẽ như thế nào?
Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của Cố Cảnh Thâm, cô đứng dậy nói: "Tôi đi toilet trước.”
Sau khi uống một ly nước yến nhỏ, cô không thể khống chế được tình trạng thể chất của mình, điều đó cho thấy cơ thể cô đã kém đến cực hạn.
Cô thấy Cố Cảnh Thâm thất thần, cho rằng anh ta đang suy nghĩ.
Cũng không đợi anh ta đáp lại, cô trực tiếp đi ra khỏi phòng tiệc.
Toilet của khách sạn Hải Thiên rất lớn, cũng rất xa hoa, ở giữa còn đặt mấy tấm kính lập thể có cảm giác nghệ thuật.
Thư Vãn liếc nhìn mình trong gương lập thể, kiểu trang điểm lộng lẫy và đậm, khiến cô trông càng giống Ninh Uyển.
Cô chán ghét nhìn thấy mình như vậy, nên cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt và bước vào trong.
Khi cô đi ra rửa tay, cửa phòng toilet đột nhiên bị đóng lại, 'Rầm' một tiếng rất lớn, ngay sau đó là tiếng khóa trái.
Cô nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng xoay người, vòng qua mấy tấm kính lập thể che khuất tầm mắt, nhìn thấy Lâm Trạch Thần ngồi trên xe lăn.
Anh ta mặc quần áo bệnh nhân, đeo khẩu trang, hai tay rũ xuống tay vịn xe lăn, một đôi mắt âm u ác độc đang gắt gao nhìn chằm chằm cô..