Người đàn ông trước mặt nghe được những lời này, đáy mắt hắn càng thêm thâm thúy, ngay cả mặt mày cũng trở nên lạnh lẽo.
Thư Vãn không dám nhìn Quý Tư Hàn, cô vội vàng quay đầu, nói với Cố Cảnh Thâm: "Chúng ta đi thôi.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt dịu đi không ít.
Bất luận bọn họ có quan hệ gì, giờ phút này Thư Vãn vẫn chọn anh ta.
Đây chính là kết quả tốt nhất anh ta mong đợi.
Anh ta thu hồi tâm tư nặng nề, ôm chặt Thư Vãn không nói một lời, lướt qua vai Quý Tư Hàn.
Quý Tư Hàn quay đầu nhìn Thư Vãn, trong con ngươi u ám dường như muốn xuyên thủng cô.
Thư Vãn nhanh chóng rũ mắt xuống, muốn tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, hắn lại bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng kia, dùng mười phần sức lực, hung hăng kéo cô từ trong lòng Cố Cảnh Thâm xuống.
Thư Vãn bị kéo cả người bất ngờ không kịp đề phòng, té ngã trên mặt đất.
Phía sau lưng bị thương, ma sát xuống mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Cô lại không để ý cơn đau, vội vàng vươn tay nhặt áo khoác vừa mới từ trên người rơi xuống.
Đáng tiếc tay cô còn chưa chạm vào góc áo khoác, đã bị Quý Tư Hàn một cước đá văng.
Ngay sau đó trên người ấm áp, một cái áo khoác màu đen gắt gao bao lấy cô.
Cái áo khoác này rất lớn, ngay cả hai chân trần trụi bên ngoài, cũng được che phủ.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra khiến Thư Vãn đứng chôn chân tại chỗ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang đứng trước mặt mình.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy hắn điên rồi......!
Không ngờ ở trước mặt mọi người, hắn lại đoạt cô từ trong tay Cố Cảnh Thâm.
Chẳng lẽ hắn không sợ người khác biết quan hệ giữa bọn họ sao?
“Quý Tư Hàn!”
Cố Cảnh Thâm thấy hắn đối xử với Thư Vãn như vậy, tức giận đến xanh mặt, cũng không quan tâm Quý Tư Hàn có thân phận gì, anh ta xông lên muốn cho hắn một quyền.
Vừa rồi khi quần áo Thư Vãn bị tuột xuống, một đám vệ sĩ do Quý Tư Hàn mang theo, đã nhao nhao xoay người tránh đi.
Bây giờ nhận ra sự thù địch của Cố Cảnh Thâm, bọn họ lập tức quay người lại, tiến lên ngăn anh ta.
Cố Cảnh Thâm có lợi hại đến mấy cũng đánh không lại hai mươi mấy tên vệ sĩ.
Rất nhanh anh ta bị đè xuống đất không thể nhúc nhích.
Tô Thanh tiến lên vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: "Cố tổng, Nhị thiếu gia nhà tôi xử lý chút ân oán cá nhân, kính xin anh qua một bên chờ.”
Giọng điệu của Tô Thanh rất khách khí nhưng động tác cũng rất thô bạo, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, mấy vệ sĩ đã trực tiếp đem anh ta kéo đi.
Thư Vãn thấy thế, vội vàng nói với Quý Tư Hàn: "Quý tổng, tôi đi với anh, anh đừng làm tổn thương anh ấy.”
Vết thương trên gáy Cố Cảnh Thâm vẫn còn chảy máu, nhưng anh ta vẫn không chịu khuất phục trước một đám vệ sĩ chuyên nghiệp.
Quý Tư Hàn lại làm như không nghe thấy, giơ ngón tay thon dài lên, giữ chặt cằm cô.
“Cô lo lắng cho hắn như vậy, là vì ngủ với hắn rất sảng khoái sao?”
Lời nói của hắn thật thẳng thừng và đáng xấu hổ.
Thư Vãn mím chặt môi, nhưng không biết nên nói gì.
Người đàn ông buông cằm cô ra, vén áo khoác ra, nhìn xương quai xanh dày đặc vết hôn, thần sắc chợt lạnh xuống.
“Thật khó cưỡng lại sao.
Ngay cả đến kì kinh nguyệt cũng phải làm......”
Thư Vãn kinh ngạc một chút, cô chỉ nói với mỗi Dạ tiên sinh là mình đến kỳ kinh nguyệt nên không tiện, làm sao Quý Tư Hàn biết được?
Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn về phía Quý Tư Hàn, đã thấy tầm mắt của hắn rơi vào đôi tay dính đầy máu tươi của cô.
"Ha ha, cô cũng thật mạnh bạo, trên tay dính đầy máu thế kia..."
Thì ra là do hắn nhìn thấy máu trên tay cô, mới cho rằng cô đến kỳ kinh nguyệt vẫn còn muốn ngủ với Cố Cảnh Thâm.
Đối mặt với sự sỉ nhục và ngờ vực của hắn, Thư Vãn hiển nhiên bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Cô lạnh nhạt nói: "Tổng giám đốc Quý, tôi và anh đã chia tay rồi, tôi làm với ai, làm thế nào, làm mạnh bạo đến đâu, đều không liên quan đến anh chứ?".