Người Tình Của Lý Tổng


"Anh..."
Nhìn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, Thư Vãn bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.

Cô đang khoác quần áo của Quý Tư Hàn, che kín cơ thể mình.

Nhưng đôi môi sưng đỏ của cô và vết hôn trên cổ, đều khiến Cố Cảnh Thâm vô cùng đau đớn.

Anh ta đỏ mắt, đôi tay run rẩy muốn chạm vào nơi mà người đàn ông khác đã chạm vào, nhưng lại bị Thư Vãn tránh né.

Hành động tránh né trong tiềm thức của cô, còn gây tổn thương hơn là vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy tiếng hai người mây mưa ở bên trong.

Anh ta không thể tin, lùi về phía sau một bước và nhìn người phụ nữ đứng ở cửa không hề nhúc nhích.

Mãi cho đến lúc này, Cố Cảnh Thâm mới nhận ra rằng năm năm trôi qua không có nghĩa là mất trí nhớ, mà là mất đi.

Sau khi anh trai của anh ta giả làm anh ta và đá cô một cú thật mạnh, anh ta đã hoàn toàn mất đi cô...!
Hốc mắt đỏ rực và sương mù dâng lên khiến cho anh ta không thể nhìn rõ hình dáng của Thư Vãn.

Anh ta loạng choạng, bước từng bước khó nhọc bước đến bên cô, đưa tay kéo cô ôm vào lòng.

Anh ta dùng hết sức ôm lấy cô, như hận không thể đưa cô vào tận xương tủy của mình.

Nhưng ngay cả khi anh ta ôm cô trong vòng tay như vậy, anh ta cũng không cảm nhận được bất kỳ phản ứng nào từ cô.

Vãn Vãn của trước đây, chỉ cần anh ta ôm một cái, cô sẽ liền vòng tay qua eo anh rồi mỉm cười.

Sau đó, cô sẽ nép vào lòng anh và làm nũng: "Tư Nguyệt, anh đừng mãi lo công việc nữa, có thể dành nhiều thời gian hơn cho em được không?"
Cô bảo anh ta dành nhiều thời gian hơn cho cô, nhưng anh vì muốn cho cô một tương lai và cuộc sống tốt đẹp hơn, lại luôn không có thời gian ở bên cô.

Chờ tới khi anh có thời gian, cô và anh lại vì một tai nạn mà bỏ lỡ nhau...!
Sự tiếc nuối này, bóp nghẹt trái tim anh ta, làm cho ấy không thể hô hấp nổi, cho dù anh ta có hít thở mạnh cũng không thể giải tỏa được chút nào.

Khi chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống xương quai xanh, Thư Vãn chợt giật mình, cô muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị bàn tay của anh ta giữ chặt lại.

"Vãn Vãn, đừng nhìn anh..."
Đó là sự cao ngạo cuối cùng của anh ta, anh ta không cho phép cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.

Thư Vãn cũng không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn mặc cho anh ta ôm, nhưng đầu óc lại rất trống rỗng.

Cố Cảnh Thâm hôm nay thực sự quá khác thường ngày, như đã trở thành một con người khác vậy.

"Anh xin lỗi."
Anh ta vùi đầu vào cổ cô, lẩm bẩm xin lỗi.

"Là lỗi của anh, là anh vô dụng, mới hại em phải bán mình cứu anh..."
"Là anh không có cách nào chấp nhận việc em bán mình, suy sụp tâm trạng, khiến em đau lòng..."
"Là do anh không muốn trở về nhà, nhảy xe trên đường, khiến đầu bị thương nặng rồi quên mất em..."
"Xin lỗi Vãn Vãn, bây giờ anh mới nhớ ra, thật sự xin lỗi..."
Cố Cảnh Thâm nói một cách rất chân thành, khiến Thư Vãn không khỏi lựa chọn tin tưởng anh ta.

.

Cho nên anh ta đột nhiên khác thường như vậy, là bởi vì anh ta đã nhớ ra những chuyện trong quá khứ.

Nói cách khác, anh ta không hề lừa cô, anh ta thật sự đã mất trí nhớ.

Anh ta nói trên đường về nhà anh bị mất trí nhớ, nhưng khi cô đến đế đô tìm anh, anh rõ ràng không hề mất trí nhớ?
Thư Vãn rất nghi hoặc, muốn hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhanh anh ta bỗng nhiên nhẹ nhàng buông cô ra và lấy một tấm ảnh từ trong túi ra.

"Đây là anh trai của anh, em xem, anh và anh ấy trông giống nhau không?"
Trong bức ảnh có hai người đang đứng cạnh nhau.

Người bên trái mặc một bộ vest đen, người bên phải mặc quần áo giản dị màu trắng.

Bọn họ ăn mặc khác nhau, nhưng lại trông giống hệt nhau, như thể được đúc từ cùng một khuôn.

Nhìn thấy tấm ảnh này, Thư Vãn đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.

"Đây là...!chuyện gì vậy?!"
Chương 141: Tư Việt, thực xin lỗi anh
Cố Cảnh Thâm với đôi mắt đỏ thẫm cười chua xót với Thư Vãn.

"Anh trai của anh không muốn để em dây dưa với anh, nên đã cố ý giả làm anh để ra tay với em..."
"Những chuyện anh ấy làm với em 5 năm trước, gần đây anh mới biết được."
"Xin lỗi, Vãn Vãn, là anh đã không bảo vệ tốt cho em..."
Cố Cảnh Thâm nói tới đây thì dừng lại, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy áy náy.

Trái tim Thư Vãn trong nháy mắt ngừng đập, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, từng chút từng chút trở nên trắng bệch.

Nói cách khác Tống Tư Việt chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ rơi cô, cũng không nghĩ tới việc đến đây giết cô.

Người năm đó ra tay tàn nhẫn, nói những lời độc ác với cô, đều là anh trai của anh ta làm...!
Tống Tư Việt anh ta chưa từng thay đổi, cô cũng không yêu nhầm người...!
Nỗi oán hận chất chứa trong lòng nhiều năm không thể buông bỏ đã hoàn toàn biến mất ngay khi cô biết sự thật.

Đột nhiên không còn vướng mắc, không còn buồn phiền, cũng không còn oán hận, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm đối với quá khứ.

Cô như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, và khi cô nhìn anh ta lần nữa, đôi mắt cô thoải mái hơn bao giờ hết.

"Em không trách anh, là em và anh không có duyên phận, nên mới có hiểu lầm như vậy."
"Những chuyện này đều đã qua rồi, anh cũng không cần vì thế mà xin lỗi nữa..."
Giọng điệu nhẹ nhõm của cô khiến Cố Cảnh Thâm càng đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ngón tay cũng đau theo.

Cô nói là đã qua, chẳng lẽ là cô đã buông xuống được, buông bỏ quá khứ của bọn họ, cũng buông bỏ anh rồi sao?
“Em...!Không cần anh nữa sao?"
Anh ta run rẩy hỏi một câu như vậy.

Thư Vãn đưa tay ra sờ sờ cổ mình, phía trên đều là dấu hôn của Quý Tư Hàn, cô như vậy, sao có thể nói là cần Tống Tư Việt đây?
Cô che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhìn Cố Cảnh Thâm cười nói: "Anh cũng thấy rồi, em không còn trong sạch..."
Cố Cảnh Thâm nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên lấy hết dũng khí đưa tay lên lau vết hôn trên cổ cô.

"Chỉ cần lau sạch là được rồi, không sao..."
Khi anh ta giúp cô lau cổ, những ngón tay đều đang run rẩy.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Thư Vãn cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt.

Tống Tư Việt năm đó, dục vọng chiếm hữu mạnh đến mức nào chứ?
Chỉ cần cô và các chàng trai khác nói nhiều thêm một câu, anh ta đều sẽ rất tức giận.

Anh rất quan tâm đến cô và không cho phép bất cứ ai chạm vào cô.

Cho nên sau khi biết được cô bán mình, anh ta mới có thể suy sụp như vậy.

Một người đàn ông như vậy, sau khi chứng kiến cảnh cô ngủ với một người đàn ông khác, lại nói rằng không sao cả.

Có lẽ là anh ta sợ cô không cần mình nữa, nhưng cô thật sự không thể ở bên cạnh Tống Tư Việt được nữa, bọn họ đã bỏ lỡ nhau rồi.

Thư Vãn đưa tay ra ngăn cản hành động của anh ta: "Tư Việt, xin lỗi anh, 5 năm nay em đều ở cùng với anh ta, không chỉ một lần."
Bởi vì giận dỗi, cô đã ký vào thỏa thuận kia, giao bản thân cho Quý Tư Hàn.

Cho dù bây giờ bọn họ đã hóa giải hiểu lầm, thì việc cô phản bội anh ta vẫn là sự thật.

Cô như vậy, căn bản không xứng với Tống Tư Việt trong lòng chỉ có cô.

"Anh biết."
Cố Cảnh Thâm gật đầu, thản nhiên nói: "Chỉ cần em đồng ý đi cùng anh, tất cả đều không sao..."
Anh ta sẽ không còn ngây thơ như trước nữa, anh ta sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cô bị tổn thương thêm một chút nào nữa.

Ánh mắt kiên định của anh ta khiến trái tim Thư Vãn khẽ run lên.

Tống Tư Việt của cô thật sự rất yêu cô, ngay cả khi cô thành ra như vậy rồi nhưng anh ta vẫn muốn có cô.

Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng một lực mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên kéo cô đi.

Lưng cô đập vào lồng ngực rắn chắc, cơ thể mỏng manh cũng bị giam cầm trong vòng tay người đàn ông.

"Muốn đi? Đã hỏi tôi chưa?"
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng khiến cả người Thư Vãn cứng đờ.
Chương 142: Nói rõ ràng với Quý Tư Hàn
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm chặt cô.

Sắc mặt hắn lạnh lùng u ám, đôi môi mỏng mím chặt lại.

Vẻ mặt giận dữ của hắn cho thấy hắn đã nghe những gì bọn họ vừa nói.

Chắc hắn tưởng cô muốn đi với Cố Cảnh Thâm nên mới lao ra ngăn cản.

Hắn đã làm chuyện quá đáng như vậy với cô trước mặt Cố Cảnh Thâm, tại sao hắn còn không chịu buông tha cho cô?
Thư Vãn rũ mi xuống, dùng hàng mi dài che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.

Thấy cô không phản kháng, biểu cảm của Quý Tư Hàn dịu đi một chút, nhưng đôi mắt đầy băng giá vẫn gắn trên người Cố Cảnh Thâm.

"Hàng đã bị tôi chơi đến nát, Cố tổng vẫn còn muốn nhận lại, thật đúng là tình sâu nghĩa nặng..."
Lời nói sỉ nhục như vậy khiến Cố Cảnh Thâm chợt nổi giận.

Anh ta nắm chặt hai tay lao về phía trước, muốn đấm cho Quý Tư Hàn một cú.

Nhưng Cố Cảnh Thâm từng bị thương nặng ở sau đầu, lại còn bị dầm mưa to, đâu phải là đối thủ của Quý Tư Hàn.

Trước khi nắm đấm chạm vào quần áo của Quý Tư Hàn, thì đã bị hắn nhấc chân lên đá xuống đất rồi.

"Không biết tự lượng sức mình!"
Người đàn ông đưa tay ra phẩy tay áo, ngạo nghễ hừ nhẹ với người đàn ông đang nằm trên mặt đất.

Cách hắn không quan tâm đến sự sống chết của Cố Cảnh Thâm khiến Thư Vãn càng ngày càng thất vọng về hắn...!
Cô lạnh lùng đẩy Quý Tư Hàn ra, chạy tới trước mặt Cố Cảnh Thâm, ngồi xuống đỡ anh ta dậy.

"Tư Việt, anh thế nào, có bị thương ở đâu không?"
Nhìn thấy cô lo lắng khẩn trương vì người đàn ông khác, sự thù địch trong đáy mắt Quý Tư Hàn đột nhiên trỗi dậy.

Như thể một thứ gì đó quan trọng đã bị cướp đi, làm cho hắn không khống chế được muốn đoạt lại.

"Lại đây..."
Sự tu dưỡng và lý trí của hắn không cho phép hắn đi tới cướp đoạt.

Hắn cứ như vậy đứng đó, từ trên cao nhìn xuống một đôi nam nữ si tình trên mặt đất.

Vẻ mặt hắn toát ra đó là một mệnh lệnh, là một lời cảnh cáo, một sự trừng phạt nếu cô không tuân theo.

Nhìn vào một đôi mắt như vậy, Thư Vãn vô cùng mệt mỏi, một chút cũng không muốn đi qua đó...!
Nhưng cô biết tính tình của hắn, nếu không muốn hắn nhất định sẽ không để cô và Cố Cảnh Thâm an toàn rời đi.

Đối với cô cũng không quan trọng, dù sao cô đã bị hắn quản thúc 5 năm rồi, nhưng Cố Cảnh Thâm vẫn đang bị thương, anh ta phải quay về tiếp nhận trị liệu.

Thư Vãn nặng nề thở dài, đỡ Cố Cảnh Thâm dậy ngồi ở phía sau sofa, nhẹ nhàng nói với anh ta: "Tư Việt, anh ở đây chờ em một chút, em sẽ nói rõ ràng với anh ta rồi sau đó đi với anh, được không?"
Cố Cảnh Thâm không muốn để cô trở lại bên cạnh Quý Tư Hàn, nhưng nghe thấy cô sẽ đi với mình, vẫn không nhịn được buông tay ra.

"Được."
Anh ta ngoan ngoãn gật đầu, giống như khi còn trẻ vậy, chỉ cần cô nói cái gì anh ta đều sẽ tin và đồng ý.

Thư Vãn mỉm cười dịu dàng với anh ta rồi xoay người đi tới trước mặt Quý Tư Hàn: "Quý tổng, những gì chúng tôi vừa nói, chắc là anh đều nghe thấy rồi chứ?"
Hắn mím chặt đôi môi mỏng không nói một lời, chứng tỏ hắn thực sự đã nghe thấy, Thư Vãn cũng nói tiếp.

“Đúng là tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau, biết nhau và yêu nhau, chúng tôi đã nói sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng tôi được anh ấy chiều chuộng quá nên trên đường đã giận dỗi với anh ấy, hại anh ấy bị xe đụng.”
"Mà điều duy nhất tôi có thể làm là bán mình để trả tiền phẫu thuật cho anh ấy, chuyện xảy ra sau đó anh cũng đã được nghe rồi.

Bởi vì anh ấy mất trí nhớ và chuyện anh trai của anh ấy đã khiến tôi hiểu làm anh ấy, nên tôi mới giận dỗi ký hợp đồng kia với anh..."
Quý Tư Hàn lạnh lùng ngắt lời cô: "Ý của cô là, cô không tình nguyện đi theo tôi?"
Thư Vãn gật đầu: "Đúng vậy, tôi không tình nguyện, cho nên 5 năm qua tôi không tiêu tiền của anh chính là không muốn nợ anh.

Bây giờ Tống Tư Việt của tôi đã quay về, hiểu lầm cũng được xóa bỏ, tôi muốn quay về bên cạnh anh ấy, muốn ở bên anh ấy, Quý tổng anh buông tha cho tôi có được không?"
Chương 143: Đau đến tận xương tuỷ
Đôi mắt của cô trong veo không hề có bất kỳ tạp niệm nào với hắn, mà chỉ có cầu xin.

Máu cả người Quý Tư Hàn cũng trở nên lạnh lẽo, một chút an tâm có được sau khi chạm vào cô cũng sụp đổ ngay lập tức.

Tim hắn bị xé toạc ra một vết thương dài làm cho cả người hắn đau đớn, ngay cả lòng bàn tay cũng cảm thấy đau.

Hắn siết chặt nắm tay muốn kiềm chế đau đớn đang lan tràn này, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được.

Hắn chưa bao giờ trải qua cái cảm giác đau đớn này, nó chạy khắp người, đau buốt cả người...!
"Tổng giám đốc Quý, rất cảm ơn anh năm đó đã giơ ra tay giúp tôi lúc tôi cảm thấy mình vô dụng nhất, nếu không Tống Tư Việt cũng không thể sống sót."
"Tôi rất biết ơn anh, nhưng tình cảm của tôi đối với anh cũng chỉ dừng ở giới hạn này..."
“Đủ rồi!”
Quý Tư Hàn hừ lạnh một tiếng làm cho Thư Vãn chợt im bặt.

Cô không có cam đảm nhìn Quý Tư Hàn, cô cúi đầu chờ hắn nguôi giận.

Nhưng đợi một lúc lâu mà người đàn ông này vẫn không có bất kỳ phản ứng gì...!
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngươi lạnh lẽo đầy vẻ thất vọng của hắn.

Trái tim cô dường như bị một thứ gì đó bóp chặt lấy, đau đến nỗi cô cảm thấy hít thở khó khăn.

Hắn giỏi nhất là khống chế cảm xúc của bản thân, cho nên lúc này hắn đã bình tĩnh lại.

Năm năm với người phụ nữ này, chỉ có biết ơn chứ không còn gì khác.

Nhưng hắn vì cô mà hạ thấp thân phận của bản thân, đi tìm cô hết lần này đến lần khác.

Nhưng lại bị cô hết lần này đến lần khác nhẫn tâm nói rằng người cô yêu chỉ có Tống Tư Việt, hắn ở trong lòng trong mắt của cô chả là cái thá gì cả.

Nếu hắn còn tiếp tục dây dưa không buông tay thì lại trông có chút nực cười rồi.

Hắn thu hồi vẻ thất vọng ở đáy mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua Thư Vãn, giọng nói lạnh lùng chưa bao giờ có ——
“Cút!”
Hắn chỉ nói một chữ không thêm một câu dư thừa nào, điều đó có nghĩa hắn đã buông tha để cho cô đi.

Đã đạt được mục đích cắt đứt sạch sẽ với hắn, lẽ ra cô phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng trái tim Thư Vãn lại như đang rỉ máu.

Cô nhìn người đàn ông kiêu căng lạnh lùng, rồi cắn răng xoay người đi về phía Cố Cảnh Thâm.

Khi đỡ Cố Cảnh Thâm rời đi, cô vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông đã xoay người trở về phòng ngủ, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao ngạo cô đơn.

Khoảnh khắc cánh cửa bị hắn đóng mạnh lại, báo hiệu tất cả đã thật sự kết thúc.

Trái tim Thư Vãn khó chịu đến mức hoảng sợ, cô không thể thở được, bàn tay đang đỡ Cố Cảnh Thâm cũng run rẩy.

"Vãn Vãn, em...!sao vậy?”
Vẻ mặt cô đơn và cảm xúc suy sụp của cô khiến Cố Cảnh Thâm ý thức được điều gì đó, nhưng anh ta không dám suy nghĩ nhiều.

"Không sao."
Thư Vãn lắc đầu: "Chúng ta đi nhanh đi.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình rồi đi ra khỏi biệt thự.

Quý Tư Hàn trên lầu nhìn hai người rời đi, vẻ mặt càng trở nên u ám lạnh lùng hơn...!
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn gầy yếu kia, không rõ đó là cảm xúc gì.

Chỉ là có một loại kích động làm cho hắn rất muốn xông đến ôm cô trở về.

Nhưng những lời từ chối của cô đã kéo lý trí hắn trở lại.

Chỉ là một người phụ nữ không yêu hắn mà thôi, có gì to tát đâu, cần gì phải lưu luyến.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhưng khi nhìn thấy mớ quần áo bị hắn xé nát trên mặt đất, đột nhiên cơn đau đến tận xương tủy lại ập đến khắp cả người.

Chắc là hắn đã quen với thân thể của cô, cho nên trong đầu hắn đều là dáng vẻ cô nằm dưới thân hắn cầu xin tha, nhất định là như vậy!
Cố Cảnh Thâm và Thư Vãn dìu nhau ra khỏi biệt thự, một vài chiếc xe Cố Cảnh Thâm mang đến đã đậu sẵn bên ngoài.

Những người trên xe đều là vệ sĩ, trên mặt bọn họ đều bị thương.

Mới vừa rồi trước khi Cố Cảnh Thâm đi vào, bọn họ đã đánh nhau với vệ sĩ của Quý Tư Hàn.

Cố Cảnh Thâm dẫn theo quá ít người, bọn họ không đánh lại người của Quý Tư Hàn, cho nên Cố Cảnh Thâm đành phải báo cảnh sát.

Lúc này nhìn thấy Cố Cảnh Thâm bình an vô sự đi ra, đám vệ sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, một vệ sĩ mở cửa xe cho hai người họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui