Sam Sam đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy Trì Nghiễn Châu mang vẻ nếu không đợi được Thư Vãn thì sẽ không từ bỏ.
Cô ấy cau mày, quay lại hỏi Thư Vãn: “Người đó không phải là chồng của chị cậu sao? Sao cứ quản cái chuyện cậu về hay không về vậy?”
Thư Vãn chỉ nói với Sam Sam chuyện mình sống lại như nào, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, mối dây dưa giữa mình và Trì Nghiễn Châu.
Cô lật chăn ra, bước tới trước mặt Sam Sam, nhìn Trì Nghiễn Châu ở dưới lầu nói: “Sam Sam, mình và anh ta đã kết hôn tại Anh.
”
Khuôn mặt Sam Sam hiện lên vẻ kinh hãi, nhìn cô: “Cái gì cơ?”
Thư Vãn rất bình tĩnh nói với Sam Sam: “Mình vội vàng muốn về nước tìm cậu và Tống Tư Việt, nhưng anh ta lo mình sau khi về nước sẽ đem theo trái tim của chị gái chạy đi yêu người khác, cho nên liền lấy hôn nhân để trói buộc mình, nếu mình không đồng ý, anh ta sẽ không cho mình về nước.
”
Sam Sam sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Vãn Vãn, nếu như vậy, chẳng phải là cậu sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh anh ta hay sao?”
Ánh mắt Thư Vãn ảm đạm thất sắc: “Thật ra, kể từ lúc anh ta vì để hoàn thành di nguyện của chị tớ mà đem trái tim của chị ấy đặt vào trong cơ thể này, đã xác định là tớ phải ở bên cạnh anh ta vĩnh viễn rồi! ”
Cũng tức là hiện giờ Vãn Vãn còn sống, nhưng lại vĩnh viễn mất đi tự do.
Sam Sam không khỏi lo lắng: “Vãn Vãn, cậu có thể nghĩ cách thoát khỏi anh ta không?”
Cô có chút bất lực, nhìn Sam Sam: “Chỉ cần trái tim này còn ở đây, anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ! ”
Hơn nữa, nếu không phải lúc đó anh ta quyết đoán, đem trái tim của chị gái thay vào cho cô, thì cô cũng chẳng sống lại được.
Bây giờ vừa mới sống lại, đã muốn thoát khỏi anh ta, dường như có chút không ổn.
Sam Sam nhíu mày nói: “Nhưng anh ta trông có vẻ không được bình thường, cậu có thể ứng phó nổi không?”
Thư Vãn cảm thấy Trì Nghiễn Châu chắc là sẽ không làm tổn thương cô, liền gật đầu nói: “Anh ta không được bình thường chắc là vì quá yêu chị gái tớ.
”
Sam Sam chợt cảm thấy đây là một cái nút chết, rất khó giải quyết, liền không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào.
Lúc cô ấy im lặng, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, sợ Vãn Vãn khó xử, cô ấy cũng đành thở dài một hơi.
“Nếu anh ta không làm hại tới cậu, vậy thì hôm nay cậu về cùng anh ta đi, ngày mai tớ lại tới tìm cậu.
”
Thư Vãn nghe vậy thì gật đầu, lúc quay người đi xuống lầu, bước chân hơi khựng lại.
Cô quay đầu nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tớ dùng thân phận của chị Sơ Nghi để về nước, bên chỗ Quý Lương Xuyên! ”
Sam Sam khi nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi cô là Sơ Nghi thì cũng đã đoán được cô dùng thân phận của chị gái để về nước rồi, liền nở một nụ cười an ủi với cô: “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói với anh ấy, cũng không cho Quý Tư Hàn biết cậu là Thư Vãn.
”
Thư Vãn sắc mặt không đổi, cong khóe miệng: “Cảm ơn cậu, Sam Sam! ”
Sam Sam lắc đầu, nhìn bóng lưng ấy đi xa, vẻ lo lắng không thể che giấu.
Vãn Vãn rời khỏi Quý Tư Hàn, lại gặp phải người đàn ông như Trì Nghiễn Châu, không biết là may mắn hay là bất hạnh!
Thư Vãn sau khi ngồi vào ghế phó lái, nhìn sang Trì Nghiễn Châu: “Mười giờ đã về nhà, có phải là sớm quá không?”
Trì Nghiễn Châu ung dung chậm rãi, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy thì sửa thành tám giờ đi.
”
Thư Vãn: Thôi coi như cô chưa nói gì đi!
Ở cổng biệt thự, một bóng người cao ráo, dựa vào phía trước cửa xe.
Giữa những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh, là một gương mặt góc cạnh, tuấn tú.
Hàng mi dày khẽ rủ, ánh đèn mờ ảo khẽ hắt lên gương mặt ấy.
Cổ áo sơ mi hơi mở, trên chiếc cổ là khung xương rắn rỏi, tay áo sơ mi xắn lên tới giữa cánh tay, lộ ra làn da trắng muốt.
Từ xa nhìn vào, toàn thân toát lên một vẻ cao quý lạnh lùng, khói thuốc quấn lên người anh ta càng khiến anh ta trông như người trong tranh.
.