Hắn đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô giật mình lùi lại sau một bước.
Thư Vãn trợn mắt nhìn bàn tay trái của hắn, giống như bị ám ảnh tâm lý, trong con ngươi của cô chỉ còn lại vẻ sợ hãi.
Lý Quý Hàn nhìn thấy vậy thì như hiểu ra gì đó vội vã thu tay lại rồi nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Thư Vãn vốn đang giả vờ bình tĩnh lúc này tâm trạng như suy sụp: “Tránh xa tôi ra.”
Lý Quý Hàn lắc đầu: “Thư Vãn, anh không thể rời xa em được.”
Sắc mặt của Thư Vãn tối sầm lại: “Tôi đã nói rồi, tôi tên Sơ Nghi, đừng có gọi là Thư Vãn, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin.”
Đuôi mắt Quý Tư Hàn có chút đỏ: “Em…thật sự không phải cô ấy sao?”
“Không phải!” Thư Vãn hất cằm lên, thần thái khoa trương.
Hàng lông mi của Quý Tư Hàn khẽ rung lên, hắn cụp mắt xuống tỏ vẻ không tin.
Hắn bước lên phía trước tiến lại sát gần cô, hắn đẩy cô vào góc tường rồi đưa tay chạm vào chỗ má lúm đồng tiền.
Thư Vãn tưởng hắn lại định cưỡng ép, cô lập tức lấy tay đẩy hắn một cái rồi quay người chuẩn bị bỏ chạy, vậy mà hắn bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau.
Thân hình cao lớn bao lấy cơ thể nhỏ bé của cô, bờ ngực rắn chắc cũng áp vào lưng cô.
Thư Vãn vô cùng tức giận, cô liều mạng vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi vòng tay của người đàn ông này, hắn chứ như một bức tượng đồng bất động.
Cô chợt cảm thấy cực kỳ nực cười: “Thưa anh, anh có sở thích kỳ quặc với phụ nữ có chồng à?”
Người đàn ông phía sau không để ý tới lời nói châm biếm của cô, sau khi ôm chặt cô thì hắn giơ tay gạt tóc sau gáy của cô ra.
Nói chính xác là khi hắn chạm vào vết sẹo nhỏ thì môi hắn hơi nhếch lên.
Quả nhiên là Thư Vãn của hắn, hắn không nhận nhầm người.
Chỉ có điều vết sẹo này như đâm vào tim Quý Tư Hàn, nó làm cho ánh mắt băng lạnh của hắn nhuốm đầy vẻ tội lỗi.
Ngón tay hắn run rẩy sờ vào vết sẹo sau gáy cô rồi lẩm bẩm không ngừng: “Xin lỗi, cái tát đó, muốn mạng của em…”
Thư Vãn nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của hắn: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Sau cuộc phẫu thuật lấy đinh thì sau gáy đúng là có một vết sẹo nhưng Thư Vãn không định thừa nhận chuyện này.
Quý Tư Hàn cũng không định ép cô thừa nhận, hắn chỉ dùng tay vuốt ve vết sẹo.
Hốc mắt hắn dần đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Còn đau không?”
Đau không? Đã từng đau.
Cơn đau khiến cô ngã gục trên nền nhà lạnh lẽo, thậm chí còn không thể thốt nên lời cầu cứu.
Đau tới mức cô hoàn toàn tuyệt vọng về hắn, đến mức cô không còn ý chí muốn sống nữa.
Đau tới mức trước khi chết muốn gặp mặt hắn lần cuối, vậy mà hắn không thèm nghe điện thoại của cô.
Loại đau đớn đó không phải là đau đớn thể xác, nó làm sao có thể so sánh bằng.
Nhưng chỉ khi đau đớn như vậy cô mới nhận ra, người đàn ông tên Quý Tư Hàn này vô tình với cô tới mức nào.
Vậy mà tên đàn ông vô tình ấy lúc này lại ôm cô thật chặt, hỏi cô có còn đau không, có đáng cười hay không?
Thư Vãn lạnh giọng không chút biểu cảm: “Trong vòng năm phút hãy buông tôi ra.”
Đã ôm được người vào lòng làm sao hắn lỡ buông ra: “Có vài với còn chưa nói với em.”
Hắn vùi chiếc cằm của mình vào hõm cổ cô sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: “Vãn Vãn…”
Sắc mặt của Thư Vãn càng thêm âm trầm: “Đừng có gọi tôi như vậy!”
Năm đó khi hắn ấn cô xuống giường điên cuồng chiếm lấy cô, hai từ được gọi nhiều nhất chính là hai từ này.
Khiến cô lầm tưởng rằng hắn đang gọi tên cô, không tự chủ nổi mà trao chọn trái tim mình cho hắn.
Cô đúng là kẻ ngốc, loại người như Quý Tư Hàn thì làm sao có thể động lòng với một tình nhân.
Lúc trước không nhìn ra, bây giờ mới sáng mắt, cô cảm nhận được mình đã từng ngu ngốc tới mức nào..