Người Tình Của Lý Tổng


Quý Tư Hàn lòng đau như cắt, ánh mắt như bị một tầng sương che phủ.

Đây đã từng là quyết định ngu ngốc nhất đời hắn, đợi sau khi hai người chia tay hắn đã từng vô số lần hối hận về quyết định này.
Hắn đè nén cơn đau trong lòng giải thích: “Anh đồng ý với anh cả phải cưới Ninh Uyển.”
Thư Vãn vẫn lạnh lùng như cũ: “Cho nên cô ta vừa về nước anh lập tức bỏ rơi tôi.”
Quý Tư Hàn mở miệng nhưng lại không nói nổi lên lời, năm đó khi kết thúc hợp đồng hắn đúng là định bỏ rơi cô.

Hắn muốn thực hiện lời hứa với anh trai hắn, mà cô ấy cũng đâu yêu hắn cho nên hắn đành lựa chọn bỏ rơi cô.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù là lý do gì đi chăng nữa thì trong mắt cô hắn vẫn là một kẻ không chút do dự bỏ rơi cô, hắn không có cách nào phản bác được.
Hắn im lặng làm cho khoé miệng Thư Vãn nhếch lên: “Quý Tư Hàn, anh thực chất đâu có yêu tôi, chỉ là chưa chiến được nên không can tâm.”
Quý Tư Hàn lắc đầu nói: “Anh biết đâu là yêu đâu là chiếm đoạt, Thư Vãn em không thể phủ định anh như vậy.”
Thư Vãn thất thần cúi đầu nhìn cánh tay của hắn đang ôm chặt cô, một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không lạnh nhạt với tôi tới vậy, cũng sẽ không bao bỏ rơi tôi rồi nhưng vẫn tìm tới nhục nhã tôi, bởi vì từ đầu tới cuối anh luôn coi tôi là thế thân của Ninh Uyển, chỉ là một công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh.”
Cô lạnh lùng nhìn hắn: “Anh đã từng nói với A Lan, tôi đối với anh chỉ là một nhu cầu sinh lý, anh còn từng nói rằng đừng bao giờ mơ tưởng việc có được tình yêu của anh.

Anh nói xem, anh như vậy thì sao tôi tin anh yêu tôi được.”
Quý Tư Hàn muốn giải thích nhưng Thư Vãn không để hắn có cơ hội nói: “Còn có…”
Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang chút ấm ức: “Anh vì em gái anh, vì vị hôn thê của anh, không một chút do dự đánh tôi, lúc đó anh còn không thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái.

Mà dù anh có quay lại tôi cũng không…”
Nói tới đây sự ấm ức gần như đã tan biến sạch sẽ, thay vào đó là sự thản nhiên: “Trước lúc đối mặt với cái chết, tôi muốn gặp anh lần cuối, nhưng anh còn không thèm lưu số của tôi, loại đàn ông như anh đời này tôi không muốn gặp lại.”
Nói xong cô cười với Quý Tư Hàn: “Thưa anh Quý, tôi đã chấm dứt với quá khứ đó rồi, anh cũng bỏ xuống đi, chúng ta dừng ở đây.”
Những lời nói của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn đau đớn vô cùng, lúc cô không nhận cô là Thư Vãn hắn vẫn còn có chút hy vọng.

Nhưng bây giờ cô vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, người phụ nữ anh đang ôm trong lòng lúc này sẽ mãi mãi rời xa anh.
Hắn ôm chặt cô thêm lần nữa, hắn cầu xin cô: “Hãy cho anh giải thích…”
Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn quan trọng nữa, tôi không bận tâm nữa rồi.

Dù gì tôi cũng chưa bao giờ yêu anh Quý đây mà.”
Quý Tư Hàn đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, em đã bao giờ yêu anh đâu…”
Hắn tuyệt vọng buông lỏng Thư Vãn ra rồi lùi lại sau.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm: “Thật sự là chưa bao giờ sao?”
Thư Vãn run lên một cái nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại rồi kiên định lắc đầu.
Nhưng khóe miệng của Quý Tư Hàn lại càng cong lên: “Vậy những thứ này tượng trưng cho điều gì?”
Hắn lấy ra lá thư bằng giấy luôn mang theo bên người rồi đưa cho Thư Vãn: “Những cái này, tượng trưng cho điều gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui