Sam Sam mặc một chiếc váy dài hở lưng, trên tay cầm chiếc túi xách hàng hiệu ngồi ở trên sofa nhìn khung cảnh xung quanh.
Nhìn thấy Thư Vãn từ thanh máy bước ra thì vội đứng dậy, đang muốn đi tới đón đã thấy Thư Vãn chạy tới chỗ cô.
“Cậu đi chậm thôi cẩn thận trượt.”
Sam Sam sau khi ôm được Thư Vãn thì sờ mái tóc ngắn của cô: “Trước đây cậu để tóc dài, bây giờ cắt ngắn lại càng đẹp.”
Trong lòng Thư Vãn có chút buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Trước đây bị bệnh, bây giờ mới tốt hơn một chút.”
Sam Sam cười an ủi: “Cậu có thể nghĩ vậy thì còn gì quan trọng hơn nữa.”
Thư Vãn cũng cười theo: “Sam Sam, cậu ăn sáng chưa?”
Sam Sam gật đầu: “Ăn rồi.”
Sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh Trì đâu rồi?”
Thư Vãn hất đầu lên tầng hai: “Chắc đang ở trong phòng làm tâm thần phân liệt.”
Sam Sam ngơ ngác một lúc còn chưa hiểu chuyện gì, đợi lúc cô hiểu ý câu nói đó thì Thư Vãn đã kéo cô ra vườn hoa phía bên ngoài.
“Cậu không phải vừa nãy nói Trì Nghiễn Châu bị tâm thần phân liệt đó hả?”
Thư Vãn gật đầu kéo cô ra chỗ ghế ngoài vườn ngồi, nữ giúp việc bê cà phê và bánh ra bày trước mặt Sam Sam.
Sam Sam cảm ơn xong rồi quay lại nói với Thư Vãn: “Vậy là ý gì?”
Thư Vãn cầm thìa xúc từng miếng bánh nhỏ đưa tới miệng Sam Sam rồi mới giải thích: “Hắn không nhận là yêu chị mình, cho nên tớ nghĩ hắn là loại trung tình đến phát điên.”
Sam Sam ăn một miếng bánh sau đó nở nụ cười: “Hai người các cậu đều thú vị.”
Thư Vãn nghe xong thì cứng đờ, sau đó khổ sở nói: “Sam Sam, tớ sắp phải về Anh rồi.”
Sam Sam vừa nếm được vị ngọt của bánh, nghe xong tin tức này bỗng thấy bánh chả còn ngọt nữa: “Cái gì?”
Không phải trước đã nói sẽ ở bên cạnh cô sao? Sao chưa gì đã định rời đi rồi?
“Trì Nghiễn Châu nói muốn tớ theo anh ta về Anh, nếu không thì ở lại phải làm thế thân của chị tớ.”
“Cậu cũng biết, tớ đã từng là thế thân cho người khác rồi, hai chữ này có ý nghĩa gì, tớ hiểu rất rõ.”
Lúc Thư Vãn nói ra câu này hai mắt cô rưng rưng giống như nhớ lại quá khứ đau buồn.
Sam Sam thấy cô vậy hai mắt cũng từ từ đỏ lên: “Vãn Vãn, cuộc đời cậu sao lại khổ vậy…”
Khó khăn lắm mới có một người thật lòng thì người đó lại mất trí nhớ.
Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cảm xúc đó để yêu lại một lần nữa, thì người đó lại coi cô như thế thân.
Bây giờ chả dám yêu ai thì lại gặp phải một kẻ không bình thường như Trì Nghiễn Châu.
Sam Sam ngồi sát vào Thư Vãn, dang rộng vòng tay ôm lấy cô: “Vãn Vãn tớ có thể làm gì giúp cậu không?”
Thư Vãn lắc đầu: “Cậu không cần lo lắng, tớ theo anh ta về Anh, thì sẽ không cần làm thế thân cho Sơ Nghi nữa.”
Sam Sam nghe thấy vậy cũng hiểu ra: “Vậy cậu đã quyết định sẽ quay về Anh?”
Thư Vãn vẫn lắc đầu: “Sam Sam, tớ sao nỡ xa cậu.”
Sam Sam nắm lấy tay cô nói: “Tớ đưa cậu đi trốn nhé?”
Thư Vãn nhìn lên lầu hai, có một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Cậu nhìn anh ta xem có giống một kẻ sẽ để tớ trốn thoát không?”
Sam Sam cũng theo tầm mắt cô nhìn lên, thấy Trì Nghiễn Châu tự nhiên cảm thấy khó chịu: “Mắc dịch!”
Thư Vãn cũng công nhận rồi gật đầu phụ họa, trong lòng cô cũng biết trừ khi chết nếu không cô sẽ chả có cách nào thoát khỏi Trì Nghiễn Châu.
Đang nghĩ thì chợt thấy Sam Sam nói: “Vãn Vãn, nếu trốn không được, vậy tớ đi Anh với cậu nhé…”.