Thư Vãn thấy lòng bỗng ấm áp, Sam Sam vẫn luôn như vậy, vì cô mà hy sinh tất cả.
Sam Sam không chỉ là người bạn thân nhất của cô còn là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối này.
Một người dịu dàng tới vậy sao cô nỡ kéo cậu ấy sang Anh để sống cuộc đời giam cầm với cô.
“Tớ và Trì Nghiễn Châu quan hệ tương đối phức tạp, không biết sau này tình hình sẽ ra sao, tớ không muốn cậu mạo hiểm.”
“Tớ không biết cậu đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà Vãn Vãn…”
Sam Sam nhìn Thư Vãn vô cùng kiên định nói: “Tớ chỉ còn lại mình cậu, cậu ở đâu thì đó chính là nhà của tớ.”
Cô ở đâu thì đó chính là nhà của Sam Sam, đây là câu nói khiến Thư Vãn không thể kìm được nước mắt.
Sam Sam đưa tay vỗ lưng cô: “Vãn Vãn đừng khóc nữa, tớ còn chưa được đi Anh, cũng phải đi đây đó cho biết chứ.”
Thư Vãn còn đang muốn khuyên cô thì Sam Sam đã thốt lên một tiếng: “Suýt quên, học lực của tớ không cao, tiếng anh cũng chỉ biết vài câu cơ bản thì làm sau nói chuyện với người nước ngoài đây?”
Cô vô cùng sầu não nói: “Chả nhẽ chỉ ra hiệu, người nước ngoài có hiểu không nhỉ?”
Thư Vãn còn đang khóc lại nghe cô lẩm bẩm như vậy thì thấy cảm xúc tốt dần lên, cô đưa tay lau nước mắt rồi nói: “Cậu đi Anh thì cậu chính là người nước ngoài đó.”
Sam Sam đột nhiên hiểu ra: “Đúng, tớ mới là người nước ngoài, bọn họ mới phải nhường tớ.”
Thư Vãn cong khóe miệng lên: “Sam Sam, cậu quyết định rồi đúng không?”
Sam Sam nở nụ cười ngồi thẳng lưng: “Cái này có gì mà phải quyết định chỉ cần cậu cho tớ vài ngày để xử lý chuyện ở câu lạc bộ, và cả…Quý Lương Xuyên.”
Thư Vãn nhìn Sam Sam thấy mặt cô chả có chút gì do dự, giống như Quý Lương Xuyên đã nói cũng chỉ như bèo nước gặp nhau.
“Tớ trước đây nghe cậu nói muốn thoát thân nhưng Quý Lương Xuyên không chịu buông tha cậu.
Hắn sẽ để cậu đi chứ.”
“Cái này thì không sai, nhưng hắn đâu yêu tớ, tớ chỉ như một thói quen thôi…”
Cô không phải một thói quen của Quý Lương Xuyên, biểu hiện trên giường của cô mới là thói quen của hắn.
Giang Vũ bảo cô trên giường như một con cá chết, câu này đã kích động cô, cho nên ba năm qua cô cố gắng thay đổi.
Lúc đầu là do Quý Lương Xuyên dạy cô, sau là do cô tự học.
Cứ như vậy mà Quý Lương Xuyên không bỏ nổi cô.
“Vãn Vãn, cậu đợi tớ vài hôm, tớ giải quyết xong chút chuyện rồi đi cũng cậu.”
Sau khi nói xong câu này thì đứng dậy nói với Thư Vãn: “Việc không thể chậm trễ, tớ đi tìm Quý Lương Xuyên ngay bây giờ.”
Thư Vãn đang định bảo không cần vội đã thấy Sam Sam xoay người rời đi, Trì Nghiễn Châu thấy hai người đã nói chuyện xong mới bước ra ngoài ban công.
Hắn đứng tựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống vườn hoa.
“Bao giờ đi?”
Hắn hỏi câu này như thể sớm đã biết cô sẽ cùng hắn quay về Anh.
Thư Vãn nhìn hắn rồi lạnh giọng đáp: “Đợi vài ngày nữa, bạn tôi có chút chuyện cần làm.”
Trì Nghiễn Châu nghe thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm mà quay người đi vào phòng.
Biệt thự nhà họ Quý.
Quý Lương Xuyên đứng trong quầy rượu nhìn Quý Tư Hàn đang uống hết ly này tới ly khác, hắn nhíu mày.
“Anh hai, trước đây anh không hút thuốc uống rượu, sao bây giờ biến thành con sâu rượu rồi…”
Nói xong thì đưa tay lấy ly rượu trong tay Quý Tư Hàn, nhưng lại bị Quý Tư Hàn lườm cho một cái.
Những ngón tay thon dài của Quý Tư Hàn đặt lên trên chiếc lý, hắn ngửa cổ uống hết rượu trong ly rồi lại đổ đầy ly thêm lần nữa.
Quý Lương Xuyên giữ bình rượu khuyên: “Anh, vì một người phụ nữ đã chết, anh đã trầm luân ba năm nay rồi, vậy là đủ rồi.”.